Bổn tác giả biết được tin Phu nhân Blackwood đã bị trật chân vào đầu tuần trong lúc rượt theo cậu bé đưa báo cho tờ Tạp Chí Nhỏ Nhoi này.
Một ngàn bảng đúng là một khoảng tiền rất lớn, nhưng Phu nhân Blackwood không cần đến tiền bạc, và hơn nữa, tình trạng này ngày càng phi lý. Chắc chắn cư dân Luân Đôn còn nhiều cách để phí thời gian hơn là đuổi theo nhưng đứa bé đưa báo nghèo khổ, khốn cùng nhằm mục đích tìm kiếm trong vô vọng nhân thân của Bổn tác giả.
Có lẽ
là không.
Bổn tác giả đã theo sát các hoạt động của xã hội thượng lưu trong hơn một thập niên và không tìm thấy bằng chứng nào họ có thể làm gì có ích hơn với thời gian của họ.
***
Hai ngày sau Penelope lại thấy mình một lần
nữa đi ngang qua Quảng trường Berkeley,
trên đường đến Số Năm để gặp Eloise. Lần này, tuy vậy, lại là lúc gần trưa,
nắng lên cao, và cô không gặp Colin trên đường đi.
Penelope không chắc đó là một điều tốt hay
không.
Cô và Eloise đã lên kế hoạch vào tuần trước
để đi mua sắm, nhưng họ quyết định gặp mặt ở Số Năm để họ có thể cùng nhau đi
và không cần nữ tỳ theo sau. Đó là một ngày đẹp, gần giống như là ngày tháng
Sáu hơn là tháng Tư, và Penelope rất trông chờ chuyến đi dạo đến đường Oxford.
Nhưng khi đến nhà Eloise, cô gặp vẻ băn
khoăn của người quản gia.
“Tiểu thư Featherington,” ông nói, mắt chớp
chớp nhiều lần trước khi tìm được lời nói tiếp. “Tôi e rằng Tiểu thư Eloise không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-yeu-anh/122378/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.