Dịch Tuyết Phùng nhất thời ham chơi quá mức, ở ngoài chơi ròng rã bảy ngày bảy đêm mới trở về.
Đêm hai người trở về, Dịch Tuyết Phùng đại khái cũng biết chột dạ, trước hết để Dạ Phương Thảo đi thám thính trong viện Ninh Ngu đèn đuốc có tắt hay chưa, sau khi xác nhận Ninh Ngu đã đi ngủ, mới rón rén đẩy cửa đi vào.
Chỉ là hắn vừa đóng cửa, ánh nền trong phòng phút chốc sáng lên, Dịch Tuyết Phùng nhìn lại, Ninh Ngu đang ngồi ngồi ngay ngắn cạnh bàn, mặt mũi âm trầm nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Mặt Dịch Tuyết Phùng cứng đờ, tiếp đó nhanh chóng nở một nụ cười sáng sủa, nhào tới bên người Ninh Ngu, thẳng tắp treo ở trên cổ y, vui vẻ hô: "Sư huynh! Ta trở về rồi!"
Lực đạo của hắn cực lớn, nếu đổi lại là người khác đã sớm bị hắn đụng ngã ngửa, nhưng Ninh Ngu mười phần ổn định, mặc cho hắn nhào đến bên cổ mình cọ qua cọ lại.
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này Dịch Tuyết Phùng rất ít khi đến những nơi náo nhiệt như vậy. lần này ra ngoài chơi đến thỏa mãn, trong mắt hắn đều là vẻ vui mừng, trên người mặc một bộ áo bào hoa hòe lộng lẫy trăm bướm bay múa, bên eo còn treo một cái mặt nạ hình hồ ly nho nhỏ, sáp lên người Ninh Ngu cọ lung tung còn có thể ngửi được một mùi mật đường ngọt ngào đến cực điểm, không biết bị nhiễm từ đâu.
Dịch Tuyết Phùng ngồi trên đùi y, bên cổ y cọ cọ không ngừng: "Sư huynh, ta rất nhớ ngươi đó."
Mắt Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953863/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.