Dịch Tuyết Phùng đột nhiên hỏi: "Mấy ngày nay ngươi có nhìn trộm ta không??" 
Ninh Ngu đang luyện kiếm, nghe vậy đầu cũng không ngẩn cười nhạo một tiếng: "Ngươi đang xem thường ai? Ta nhìn ngươi còn cần phải trộm sao?" 
Dịch Tuyết Phùng: "..." 
Nói cũng đúng, dựa theo tính nết không biết xấu hổ của Ninh Ngu, căn bản không cần lén lút nhìn người khác. 
"Sao lại hỏi như vậy? Ai đang theo dõi ngươi sao?" 
Dịch Tuyết Phùng nhíu mày: "Chính là mấy ngày nay, thỉnh thoảng lại mơ hồ cảm giác được một ánh mắt, ta cũng không chắc chắn... A, lại tới rồi." 
Hắn bỗng quay đầu, lại không phát hiện người nào, nhìn xung quanh nửa ngày, trừ Ninh Ngu bên cạnh không còn một người sống nào. 
Ninh Ngu còn đang ở đó luyện kiếm, dư quang quét đến thấy dáng vẻ nghi thần nghi quỷ của hắn, chậc một tiếng thu Anh Túc kiếm lại, bước nhanh mấy bước đỡ cằm Dịch Tuyết Phùng cắn một ngụm, nói: "Ta không cảm nhận được sát ý, nếu không phải cái gì quan trọng thì đừng để ý nữa, đi nếm thử cháo ta nấu đi, chén nhỏ thôi." 
Dịch Tuyết Phùng không nhúc nhích tùy y cắn cắn, không biết có phải vì độc lần trước không, từ ngày đó Ninh Ngu xuất hiện tật xấu thích cắn người, nói thế nào cũng không nghe, may mà không đau Dịch Tuyết Phùng cũng thuận theo y. 
Thẳng đến khi Ninh Ngu cắn đủ, Dịch Tuyết Phùng mới nhíu mày cự tuyệt nói: "Ta không thích ăn cơm." 
Ninh Ngu: "..." 
Dịch Tuyết Phùng không có hứng thú với ăn uống, Ninh Ngu thì ngược lại, cả nắm tuổi rồi lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953861/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.