Thanh Xuyên Quân đau răng cúi thấp đầu, cố gắng ổn định biểu tình xong mới ngẩng đầu lên, vẫn duy trì mỉm cười, nói: "Kiếm tôn bị thương cũng thật nặng, có cần linh dược không?"
Ninh Ngu đạt được mục đích, bây giờ lại bắt đầu giả vờ hào hiệp, nhàn nhạt nói: "Thương thế có bao lớn, còn cần đến linh dược —— sao, vừa rồi ngươi mới nói có chuyện quan trọng, là chuyện gì?"
Thanh Xuyên Quân yên lặng nghiến răng, nói: "Thu Tương Hành chết rồi."
Ninh Ngu sững sờ, thần sắc có chút quái lạ: "Chết rồi? Chết như thế nào?"
"Rơi xuống Viêm Hải, hài cốt không còn." Thanh Xuyên Quân khẽ thở dài một hơi, "Lúc đó Thu trưởng lão ở đó, chỉ là không biết Thu trưởng lão đã hạ thủ hay Thu Tương Hành tự mình chủ động nhảy xuống."
Ninh Ngu cau mày nói: "Sư tôn ta đâu?"
Thanh Xuyên Quân nói: "Thu trưởng lão hình như... Có chút thương tâm, bây giờ còn đang ngồi ở Viêm Hải."
Ninh Ngu nhìn thoáng qua nội thất, đoán Dịch Tuyết Phùng còn ngủ thêm một thời gian nữa, liền gật gật đầu: "Ừm, ta đi nhìn một cái, ngươi..."
Y vốn định nói Thanh Xuyên Quân ở lại đây đợi Dịch Tuyết Phùng tỉnh, nghĩ nghĩ lại nhớ tới Dịch Tuyết Phùng không thích Thanh Xuyên, chỉ đành nói: "Ta sẽ sớm quay về."
Thanh Xuyên Quân gật đầu: "Dạ."
Bờ Viêm Hải nóng rực như cũ, Thu Mãn Khê vẫn ngồi ở đó, hai chân buông xuống, vạt áo bị hơi nóng thổi bay phần phật.
Ninh Ngu chậm rãi tiến đến, vén áo bào ngồi cạnh Thu Mãn Khê, mắt nhìn về phương xa hắc ám mênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953853/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.