Ninh Ngu ở trong ảo giác quá lâu, cũng trải qua quá nhiều lần giết chóc, cả người có chút điên cuồng, thế nhưng một chút ý thức còn sót lại giúp y nhận ra người trước mặt là Dịch Tuyết Phùng, càng làm y cưỡng ép chống đỡ một tia thanh minh, như một sợi dây cung căng cứng, chỉ cần dùng thêm một phần khí lực, có thể ngay lập tức hoàn toàn đứt đoạn.
Ninh Ngu gắt gao nắm lấy tay Dịch Tuyết Phùng, ma đồng đỏ sậm chằm chú nhìn hắn, nếu đổi lại là người khác đã sớm bị ánh mắt này của y dọa sợ đến run rẩy cả người, cũng may Dịch Tuyết Phùng đã quen.
Tay Dịch Tuyết Phùng bị Ninh Ngu không biết nặng nhẹ siết đến đau đớn, thế nhưng hắn sợ kích thích đến Ninh Ngu, không biểu lộ ra, hắn nhấc lòng bàn tay ôm lấy mu bàn tay lạnh lẽo của Ninh Ngu, vành mắt ửng đỏ, ngay lập tức bị hắn đè ép xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi bị thương sao?"
Ninh Ngu căn bản không nghe thấy hắn đang nói gì, chỉ biết gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt càng ngày càng khiến người ta sợ hãi.
Dịch Tuyết Phùng thấy trên người y không có bao nhiêu vết thương, liền yên lòng, hắn nghiêng đầu nhìn nơi vừa rồi bị kiếm ý của Ninh Ngu đánh tới.
Giả sơn nơi đó đã bị đánh tan thành bột phấn, tro bụi đầy trời, Dạ Phương Thảo đang cau mày đi ra từ trong tro bụi, tựa hồ thăm dò xem rốt cục là ai muốn giết Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng thấy hắn đi tới, vội nói: "Đứng ở đó, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953847/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.