Thời điểm Ninh Ngu lần thứ hai xuất quan, đã qua ba năm.
Linh lực trong kinh mạch của y đã vững chắc, không giống lúc ban đầu hỗn loạn mất kiểm soát như vậy, Vô Tình đạo đã phá, tất cả tâm tình của y đã quay trở lại, hồi tưởng lại lúc đầu, Ninh Ngu chỉ cảm thấy bản thân chính là kẻ ngu xuẩn độc nhất vô nhị trong thiên hạ, cớ gì lại vì lý do ấu trĩ buồn cười như vậy mà đi tu đồ bỏ Vô Tình đạo kia chứ. ngôn tình hay
Nếu như năm đó y không tâm huyết dâng trào đi tu Vô Tình đạo, hiện tại Dịch Tuyết Phùng cũng sẽ không bị lưu lạc đến nông nỗi này.
Sau khi xuất quan, chuyện đầu tiên Ninh Ngu làm chính là ngự kiếm đuổi tới Man Hoang, có điều y vừa mới ra khỏi động phủ, chưởng giáo Quy Hồng Sơn đã đứng dưới bóng cây ở bên ngoài, không biết đã đợi bao lâu.
Ba năm trôi qua, tóc Ninh Ngu đã trắng phau, khí chất cũng so với lúc trước trầm ổn hơn nhiều, chưởng giáo nhìn y, gật gật đầu, có vẻ tương đối hài lòng.
Ninh Ngu bất đắc dĩ tiến lên hành lễ: "Chưởng giáo."
Chưởng giáo cười nói: "Không cần đa lễ, sư tôn của ngươi trước khi bế quan đã nhờ ta chăm sóc cho sư huynh đệ các ngươi, nếu như sau khi xuất quan hắn biết được hai người các ngươi, người thì phá Vô Tình đạo, người thì nhập ma, e là sẽ trực tiếp bóp chết ta."
Hắn nói xong, nửa thật nửa giả thở dài một hơi.
Ninh Ngu nói: "Việc này là do ta và Tuyết Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953843/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.