"Giết... Giết ai?"
Dịch Tuyết Phùng có chút hoài nghi lỗ tai của mình.
Những năm nay tuy rằng Thiết Vân vẫn luôn không hòa hợp được với Ninh Ngu, nhưng nghiêm trọng nhất cũng chỉ mắng Ninh Ngu một trận, sao đột nhiên bây giờ lại động đến đao kiếm rồi?
Thiết Vân từ trên cao nhìn xuống hắn, khuôn mặt thường ngày Dịch Tuyết Phùng quen thuộc chẳng biết từ lúc nào đã bao phủ một tầng lệ khí tăm tối.
Hắn chậm rãi niệm từng chữ, đập vỡ tất cả hi vọng của Dịch Tuyết Phùng, nói: "Ninh Ngu."
Vừa dứt lời, thân hình Dịch Tuyết Phùng như gió, đột nhiên đứng phắt dậy từ trên mặt đất, một phát bắt được bả vai Thiết Vân gắt gao dùng sức.
Thiết Vân không nhúc nhích tùy ý hắn siết lấy mình, hơi nghiêng đôi mắt lạnh lùng đến cực điểm nhìn hắn, phảng phất những nũng nịu cùng oan ức vừa nãy đều là ảo giác của Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng ngạc nhiên đối mặt hắn hồi lâu, mãi đến tận khi hai tay run lên bần bật, hắn mới khó nhọc nói: "Các ngươi... Tại sao?"
Thiết Vân cụp mắt, nói: "Không tại sao cả, ta muốn giết y, liền theo đó mà làm."
Dịch Tuyết Phùng trực tiếp giơ tay, Thiết Vân không nhúc nhích, ánh mắt lom lom nhìn thẳng vào hắn, không chút sợ sệt việc đối phương chuẩn bị đánh mình.
Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy ma đồng mơ hồ tích huyết của hắn, tay dù thế nào cũng không hạ xuống được.
Trong lúc hoảng hốt hắn nhớ tới Thiết Vân đã từng nói kiếm linh cũng có thể nhập ma, đối diện với đôi mắt nặng nề khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953841/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.