*Chuông vàng
Phòng tối an tĩnh tròn một ngày, giao nhân phơi nguyệt quang càng phơi càng cảm thấy không đúng, do dự nửa ngày vẫn quyết định đi hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì.
Hắn vừa mới tới cửa phòng tối, bên trong chầm chậm truyền đến một tiếng cửa đá kẽo kẹt mở ra, sau đó, nam nhân hôm qua chỉ mặc một lớp áo đơn, bế ngang Dịch Tuyết Phùng được bao bọc trong ngoại bào huyền sắc chậm rãi đi ra.
Dịch Tuyết Phùng vùi ở trong lồng ngực y, nửa khuôn mặt chôn dưới lớp áo choàng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái trán bóng loáng cùng tóc dài ngổn ngang.
Giao nhân sửng sốt một chút, hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
Ninh Ngu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không nói một lời quay người liền đi.
Giao nhân bản năng cảm thấy nam nhân này có chút quái lạ, cau mày đi theo.
Ninh Ngu ôm Dịch Tuyết Phùng trở về tẩm điện, mấy con linh thú kia và Thanh Xuyên vẫn chưa trở về, toàn bộ đại điện thoáng đãng không người, chỉ có tiếng bước chân của Ninh Ngu xa xôi truyền đến.
Đợi đến khi giao nhân cũng đến đây, Ninh Ngu đã ôm Dịch Tuyết Phùng đến ôn tuyền ở hậu viện tắm rửa một phen, lúc này đang mặc y phục cho hắn.
Đối với quy củ của nhân loại giao nhân một chữ cũng không biết, trực tiếp sải bước tiến vào, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng nằm trên giường nhắm mắt, cau mày hỏi: "Không phải mồng một đã qua rồi sao? Sao hắn vẫn còn chưa tỉnh?"
Ngoại trừ Dịch Tuyết Phùng Ninh Ngu đối với tất cả mọi người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953839/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.