Dịch Tuyết Phùng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười: "Mộng đẹp."
Lục Triều kỳ quái nhìn đối phương, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy mộng cảnh của Dịch Tuyết Phùng, cảnh tượng bi thảm như thế còn xưng là mộng đẹp, xem ra người này khả năng lớn có bệnh.
Dịch Tuyết Phùng vén vạt áo ngồi bên cạnh Lục Triều Quân, cũng không hỏi đây là đâu, chỉ tò mò nhìn chằm chằm chuỗi phật châu trong tay Lục Triều Quân không rời mắt.
Lục Triều Quân đưa cho hắn xem, nói: "Xem, đây là, giấc mộng, của ngươi."
Dịch Tuyết Phùng tùy ý liếc mắt một cái, nói: "Không có gì đẹp đẽ, cùng lắm chỉ là chuyện cũ năm xưa."
Lục Triều "Ồ" một tiếng, lại bắt đầu chơi đùa chuỗi phật châu kia, hai người trầm mặc đợi chốc lát, Lục Triều như nhớ tới cái gì, động tác ngừng lại, mờ mịt hỏi hắn: "Ngươi sao, không hỏi, nơi này là chỗ nào?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Há, nơi này là chỗ nào?"
Lục Triều: "..."
Lục Triều chậm rì rì nói: "Là một nơi ngươi không thể ra được."
Dịch Tuyết Phùng nở nụ cười: "Ta cũng không muốn đi ra ngoài."
Lục Triều đại khái lần đầu tiên nhìn thấy một người thú vị như vậy, hai mắt sáng ngời, hắn thả chuỗi phật châu trong tay xuống, nói: "Vì sao ngươi, không muốn ra ngoài?"
Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu cười giảo hoạt: "Không phải Thiết Vân bảo ngươi đến nhốt ta lại sao? Hắn sẽ không thương tổn đến ta, sao ta phải sốt ruột ra ngoài làm gì?"
Vừa nghe đến tên Thiết Vân, Lục Triều "A" một tiếng, nói: "Ngươi biết rồi nha?"
Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953837/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.