Dạ Phương Thảo đi chơi ở Man Hoang riết thành nghiện, sau khi vội vã gặp mặt Dịch Tuyết Phùng xong, vứt mấy quyển thoại bản kia lên tiểu án bên cửa sổ trong phòng, tiếp tục mang linh thú ra ngoài chơi.
Dịch Tuyết Phùng xấu hổ ôm đầu ngồi xổm trên đất nửa ngày, rốt cuộc thu thập xong tâm tình, thời điểm muốn đứng dậy, Thiết Vân đột nhiên gào thét xông vào từ bên ngoài, đẩy cửa một phát, xô phải Dịch Tuyết Phùng chưa kịp rời đi lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Hắn gian nan đứng vững, một lời khó nói hết quay đầu lại nhìn đầu sỏ.
Thiết Vân đẩy cửa tiến vào, nghi ngờ nói: "Vừa nãy cái cửa này sao lại khó mở như vậy, đụng phải thứ gì sao?"
Sống lưng Dịch Tuyết Phùng bị đụng đến đau đớn, hắn cưỡng ép nhẫn nhịn, nghiến răng nói: "Không có gì."
Thiết Vân không nhận ra được sự khác thường của hắn, lập tức vứt nghi ngờ ra sau, hoan thiên hỉ địa chạy tới, nói: "Cha à, khi nào thì chúng ta đi đến địa bàn của Lục Triều Quân nha, mọi thứ ta đã thu thập xong hết rồi, Đằng Xà cũng đã đi chuẩn bị nơi ở, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát."
Dịch Tuyết Phùng vốn chần chờ, hơn nữa vừa rồi Ninh Ngu nhắc đến hợp tịch càng làm cho hắn không dứt khoát được, hắn có chút khó khăn nói: "Nếu không, đợi thêm một thời gian nữa."
Thiết Vân nghi ngờ nói: "Đợi cái gì? Đừng đợi nữa mà, còn đợi thêm, họ Ninh không biết xấu hổ kia lại dụ dỗ ngươi, cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953829/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.