Chương trước
Chương sau
Hành lang bao quanh hang đá một vòng lại một vòng, Ninh Ngu thuận theo đường kia ở trong bóng tối giết rất nhiều ma tu, thế nhưng vẫn không tìm được lối ra.
Mặc dù tu vi của y đã đến trình độ cao thâm, thế nhưng hai quyền khó địch bốn tay, hồi lâu sau trên cánh tay xuất hiện một đạo vết thương sâu sắc, có vẻ do móng vuốt sắc bén của thú vật gây ra, nhìn thấy mà giật mình.
Anh Túc thấy hô hấp của y có chút gấp gáp, cau mày nói: "Hang đá này có lẽ có kết giới, ngươi ở bên trong căn bản không ra được."
Đây là muốn trực tiếp vây chết Ninh Ngu ở chỗ này.
Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Không ra được? Giết hết tất cả bọn chúng liền có thể ra ngoài."
Anh Túc trầm mặc hồi lâu mới đáp: "E là phải như vậy."
Hai người đang nói, vách tường trống trơn không hề có thứ gì đột nhiên thò ra một cánh tay, mò mẫm về phía bả vai của Ninh Ngu, Ninh Ngu đã quen giết chóc, bản năng muốn xách kiếm chém tới.
Anh Túc nói: "Dừng tay!"
Ninh Ngu chỉ sửng sốt một chút, cánh tay kia đè lại bờ vai của y, cưỡng ép kéo y tới sát vách tường.
Ninh Ngu ở trong bóng tối tìm tòi quá lâu, bị kéo tới sát vách tường chỉ thấy trước mắt bạch quang chói sáng, khiến y theo bản năng nhắm mắt lại.
Một bàn tay nhẹ nhàng che ở trước mắt y, một tay khác tư thái vô cùng dịu dàng vỗ về vết trầy xước trên mặt của y, Ninh Ngu cau mày cầm tay người nọ kéo xuống, vừa vặn đối diện với ánh mắt ngập nước của Dịch Tuyết Phùng.
Ninh Ngu gỡ tay hắn ra, nhìn bên cạnh một chút.
Y đã ra khỏi hang đá, trước mặt một mảnh sương mù mênh mang, chính là Hư Vô chi địa.
Dịch Tuyết Phùng nhỏ giọng nói: "Sư huynh, ngươi bị thương."
Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Ta bảo ngươi chờ ở bên ngoài, tại sao lại không nghe lời?"
Trên người Dịch Tuyết Phùng bao phủ một tầng Tử Vân sa, hắn bị mắng thân thể run lên, có chút ủy khuất nói: "Tuyết Phùng... Chỉ là lo lắng sư huynh."
Ninh Ngu bị giọng nói này của hắn khiến cõi lòng có chút mềm nhũn, đột nhiên có loại ảo giác mình vừa mắng người ta mình chính là một kẻ vô liêm sỉ.
Dịch Tuyết Phùng thấy sắc mặt y hơi bớt giận, biết nghe lời mà nhận sai: "Xin lỗi sư huynh, lần sau Tuyết Phùng không dám nữa, nha."
Ninh Ngu lườm hắn một cái, lúc này mới buông tha.
Y cầm linh thạch trong tay nắm nhét vào lòng Dịch Tuyết Phùng, lạnh mặt nói: "Cầm, bảo mệnh."
Dịch Tuyết Phùng hai mắt cong cong tiếp nhận viên linh thạch kia, quan sát một hồi phát hiện hóa ra cũng là Minh Linh tâm, chỉ là hơi khác với viên trong thân thể hắn, linh lực trong này có vẻ sâu hơn.
Dịch Tuyết Phùng thu Minh Linh tâm vào trong tay áo, cười nói: "Đa tạ sư huynh."
Ninh Ngu quay người đi về phía mê chướng: "Đi, nơi này không thể ở lâu."
Dịch Tuyết Phùng vội chạy chậm theo sau, nhìn chằm chằm gò má Ninh Ngu hồi lâu, mới thử thăm dò nắm lấy bàn tay buông thõng một bên của y.
Tay hai người vừa chạm vào nhau, thân thể liền tiến vào trong mê chướng.
Một khi đã tiến vào Hư Vô chi địa, ma tu và chính đạo sẽ lập tức tách ra, cho dù toàn bộ ma tu ở Man Hoang có đuổi theo, cũng không thể động đến một sợi tóc của bọn họ.
Ninh Ngu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, bản năng siết chặt lấy tay Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng mím mím môi, bên tai có chút đỏ lên tùy ý để Ninh Ngu nắm, chỉ là thời điểm sắp ra khỏi mê chướng, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhẹ giọng mở miệng nói: "Sư huynh, kỳ thực ta vẫn luôn có việc gạt ngươi."
Bước chân Ninh Ngu không ngừng, nghe vậy "ừm" một tiếng, cũng không để ý chuyện người khác giấu giếm hay dối gạt y.
Dịch Tuyết Phùng cũng không biết mê chướng này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến thân thể đã mất một nửa linh lực của mình, hắn sợ Ninh Ngu tức giận, đành tự nhủ trong lòng sau này phải cẩn thận Mục Tuyết Thâm.
Tại nơi hắn không hề hay biết, tay của hắn dường như đã bị người khác điều khiển, chậm rãi nhấc lên, một luồng hàn băng dần dần ngưng tụ thành một thanh linh khí chủy thủ, từng chút một đặt phía sau Ninh Ngu.
Thời điểm thực hiện những động tác này, tâm tình của Dịch Tuyết Phùng chỉ có sự ngại ngùng vì được Ninh Ngu dắt tay, thậm chí ngay cả một chút sát ý cũng không có, Ninh Ngu chỉ cảm giác có chút kỳ quái, nghi ngờ quay đầu lại, đồng tử đột nhiên co rụt.
Dịch Tuyết Phùng đang chăm chú suy nghĩ phải nói chuyện của Mục Tuyết Thâm như thế nào, hắn còn chưa sắp xếp từ ngữ xong, thân thể của Ninh Ngu phía trước không biết vì sao đột nhiên nhoáng một cái, tiếp theo bước chân lảo đảo hai lần, ngã mạnh xuống đất.
Dịch Tuyết Phùng bởi vì nắm tay y, trực tiếp bị kéo theo nghiêng ngã, té chồng lên người y.
Hắn hồn phi phách tán bò dậy, cảm giác lòng bàn tay động vào bụng dưới Ninh Ngu truyền đến xúc cảm sền sệt kỳ quái, hắn mờ mịt ngẩng đầu lên, trực tiếp nhìn thấy một tay đẫm máu.
Ninh Ngu ngã xuống đất, một thân y phục màu thấy hiếm thấy bị máu tươi dần dần nhuộm đỏ, chẳng mấy chốc bụng dưới toàn là máu tươi.
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn, đột nhiên như phát rồ nhào tới trước, hai bàn tay che chắn vết thương ghê rợn vì bị đâm thủng của y, nước mắt rơi không ngừng.
"Sư huynh! Sư huynh!"
Hai mắt Ninh Ngu có chút tan rã, thanh chủy thủ hàn băng kia trực tiếp đâm xuyên qua đan điền của y, sau đó biến thành một đạo hàn ý chui vào, không kiêng kị phá hủy phân nửa số kinh mạch trong cơ thể, vô số linh lực từ miệng vết thương ở bụng thật nhanh trôi qua đi ra ngoài, làm cho hắn liền giãy dụa khí lực đều không có.
Dịch Tuyết Phùng đầy mặt nước mắt, khóc âm thanh cơ hồ đều khàn, lại dù như thế nào đều không chặn nổi kia cuồn cuộn không khô ra máu tươi.
Ninh Ngu nhìn khuôn mặt của hắn, khó khăn giơ tay lên, một chút chút xoa ở Dịch Tuyết Phùng trên mặt, nhẹ nhàng mở ra tái nhợt môi.
"Lần sau, nhất định phải nghe lời của ta."
Tuy rằng Ninh Ngu tự nhận mình đối với Dịch Tuyết Phùng không có quá nhiều tình cảm, thế nhưng bản năng thân thể vẫn còn nhớ rõ lúc trước chưa tu Vô Tình đạo y đã tin tưởng vô điều kiện Dịch Tuyết Phùng, y có thể không kiêng kị đưa lưng về phía Dịch Tuyết Phùng, cho dù nhận ra dị dạng cũng chưa từng nghĩ đến khả năng Dịch Tuyết Phùng muốn giết y.
Thời điểm y nhìn thấy cảnh tượng Dịch Tuyết Phùng cầm linh khí đâm vào đan điền của mình, ý niệm đầu tiên dâng lên lúc sắp chết lại là: "Nếu hắn nghe lời ta thì tốt rồi, như vậy sẽ không bị người khác điều khiển."
Cho dù là như vậy, y cũng chưa từng hoài nghi Dịch Tuyết Phùng muốn giết mình.
Dịch Tuyết Phùng nhào lên người y, liều mạng truyền linh lực vào trong kinh mạch Ninh Ngu, nhưng những linh lực đó đổ vào kinh mạch y, phảng phất như đá chìm biển lớn, ngay cả một tia gợn sóng cũng không có, thậm chí không thể giúp y kéo dài thêm một giây một lát nào.
Ninh Ngu không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ sắp chết của mình, bàn tay xoa vuốt trên mặt hắn hơi trượt, dồn hết lực khí toàn thân đẩy vai đối phương, khó nhọc nói: "Đi đi."
Dịch Tuyết Phùng bị doạ bối rối, mặt đẫm nước nhìn y: "Cái gì?"
Ninh Ngu nói: "Rời khỏi nơi này, nghe lời ta."
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn y, tựa hồ nghe không hiểu câu này, hắn chỉ cảm thấy linh quang lóe lên, lập tức từ trong tay áo móc viên Minh Linh tâm kia ra, lúng túng đặt lên ngực Ninh Ngu, lẩm bẩm nói: "Minh Linh tâm... Không, không phải có khả năng cải tử hồi sinh sao, mau cứu sư huynh của ta, sư huynh của ta..."
Hắn còn không rõ Minh Linh tâm này phải sử dụng như thế nào, nhưng Ninh Ngu lại lần nữa giơ tay vung một cái gạt Minh Linh tâm trên người xuống, giọng nói tàn nhẫn: "Đi!"
Sở dĩ Ninh Ngu đến đây tìm Minh Linh tâm còn mang theo Dịch Tuyết Phùng là vì Minh Linh tâm trong cơ thể Dịch Tuyết Phùng chỉ có thể chống đỡ hơn nửa tháng mà thôi, nếu lần này không thể tìm được linh vật thay thế, mồng một kế tiếp hắn sẽ trực tiếp hóa thành hoa tuyết bay đi.
Vốn Ninh Ngu muốn mang theo hắn, sau khi tìm được Minh Linh tâm lập tức nạp vào cơ thể hắn, chỉ là không ngờ phát sinh biến cố lớn như vậy.
Dịch Tuyết Phùng hoàn toàn không nghe theo y, vẫn kiên trì nhặt Minh Linh tâm đặt lên người Ninh Ngu, hai mắt hắn thất thần miệng lầm bầm: "Làm cách nào, cứu sư huynh... Sư huynh, ta phải làm sao đây?"
Ninh Ngu hung hăng nói: "Ngươi cút là tốt rồi."
Bên tai Dịch Tuyết Phùng một trận ong ong, trong lúc hoảng hốt nghe thấy Ninh Ngu nói, cả người bủn rủn ngồi quỳ dưới đất, sắc mặt nhìn Ninh Ngu càng ngày càng xám trắng, thần sắc hoảng hốt lặp lại lời của y: "Ta cút... sao?"
"Cút ngay lập tức!" Ninh Ngu không biết lấy khí lực từ đâu, gắt gao nắm lấy cánh tay Dịch Tuyết Phùng, lạnh lùng nói, "Ta tuyệt đối không muốn giống như ngươi... trở thành một phế vật phải dựa vào linh vật mới có thể sống sót được, nếu chỉ vì cứu mạng ta mà cho ta dùng Minh Linh tâm..."
Nước mắt Dịch Tuyết Phùng rơi lả chả.
Ninh Ngu gắt gao nghiến răng, hạ quyết tâm: "... Ta sẽ hận ngươi."
Dưới đầu gối Dịch Tuyết Phùng tất cả đều là máu tươi ấm áp của Ninh Ngu, hắn bị nóng đến mức run rẩy cả người, đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng khép mở: "Hận... Ta?"
Ninh Ngu chỉ muốn hắn rời khỏi nơi này, dùng Minh Linh tâm bình bình an an sống tiếp, thấy hắn vẫn sững sờ ngồi ở đó, bất chấp vỗ một chưởng về phía hắn.
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên không kịp chuẩn bị bị chưởng một chưởng, lảo đảo ngã xuống một bên.
Ninh Ngu chậm rãi nhắm mắt, tê thanh nói: "Đừng khiến cho ta hận ngươi, Dịch Tuyết Phùng."
"Cút cho ta, không được trở về!"
Dịch Tuyết Phùng mạnh mẽ ngã xuống đất, Minh Linh tâm trong tay cũng bị văng vào trong sương mù, hắn không để ý đến khuỷu tay toàn là máu tươi, hốt hoảng quỳ trên mặt đất tìm kiếm Minh Linh tâm.
Hắn cong gối bò vài bước, rốt cục nhìn thấy viên linh thạch dính đầy máu tươi kia, lập tức vui mừng, vội vã muốn đi nhặt.
Nhưng chớp mắt, một bàn chân lại nhẹ nhàng dẫm nát Minh Linh tâm.
Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu nhìn lên, Mục Tuyết Thâm đang cười như không cười nhìn hắn, nói: "Ta đột nhiên đổi ý."
Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy hắn, lập tức biến thành một con thú nhỏ bị chọc giận, sắc mặt hung ác nhìn hắn chằm chằm, chỉ là trên mặt còn đọng nước mắt, không thể khiến người khác sinh ra sợ hãi.
Mục Tuyết Thâm từ trên cao nhìn xuống, ôn nhu nói: "Hiện tại, ta nói cho ngươi biết cách dùng Minh Linh tâm, ngươi giao toàn bộ tinh phách cả người cho ta, có được hay không?"
Dịch Tuyết Phùng gắt gao nghiến răng, tàn nhẫn nói: "Ta không tin ngươi."
Chỉ là hắn nói xong, nước mắt lần nữa rơi xuống.
Mục Tuyết Thâm cười nhạo một tiếng, nhàn nhạt nói: "Ta là người Man Hoang, tất nhiên biết rõ Minh Linh tâm kia phải dùng như thế nào, mà ngươi bây giờ, không có lựa chọn nào khác."
Hắn câu mũi chân đá Minh Linh tâm vào tay Dịch Tuyết Phùng, cười như không cười nói: "Nếu ngươi không chọn, sư huynh tốt của ngươi sẽ mất mạng."
Dịch Tuyết Phùng cả kinh, vội cầm lấy Minh Linh tâm lảo đảo chạy trở về bên người Ninh Ngu.
Đôi mắt Ninh Ngu đã nửa khép, nhận ra Dịch Tuyết Phùng lại quay trở về, ra sức mở mắt, có điều hiện tại y không có khí lực giả vờ hung ác, chỉ có thể mệt mỏi liếc mắt nhìn đối phương, âm thanh nhẹ đến mức không nghe thấy: "Đi đi..."
Dịch Tuyết Phùng mê man nhìn y, hồi lâu sau mới run giọng nói: "Ngươi là ma tu Man Hoang, tại sao phải cố tình chọn một kẻ chính đạo là ta để đoạt xá?"
Mục Tuyết Thâm buồn bực ngán ngẩm nói: "Tất nhiên là bởi vì chỉ có thân thể đạo tu mới có thể đoạt xá, ma tu Man Hoang căn bản không có kinh mạch, linh lực toàn bộ đều dựa vào việc thu nạp ma khí ở Man Hoang để bản thân sử dụng, ta đoạt xá loại thân thể vô dụng của ma tu thì có ích lợi gì?"
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác hồi lâu, nhìn sắc mặt dần dần xám trắng của Ninh Ngu, mới rốt cục nói: "Được, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần sư huynh của ta vô sự, bộ thân thể này chính là của ngươi."
Mục Tuyết Thâm nhìn thần sắc suy sụp tuyệt vọng của hắn, cười một tiếng, nói: "Thành giao."
Ninh Ngu đã hoàn toàn hôn mê, cách cái chết cũng chỉ còn một bước, Dịch Tuyết Phùng căn cứ vào phương pháp Mục Tuyết Thâm nói tới, chậm rãi dẫn dắt hết thảy linh lực của Minh Linh tâm rót vào vùng đan điền bị hủy của Ninh Ngu.
Mục Tuyết Thâm nhàn nhạt nói: "Minh Linh tâm vào cơ thể, tuy rằng có thể giữ mệnh, thế nhưng hại nhiều hơn lợi, cách dùng chân chính của linh vật này là dùng hết thảy linh lực rót vào vết thương, trực tiếp khép lại như lúc ban đầu."
Trên mặt Dịch Tuyết Phùng đều là mồ hôi, từng chút một dẫn dắt linh lực đi vào, nhìn vết thương dữ tợn kia chẳng mấy chốc đã khép lại, hắn không dấu vết thở phào nhẹ nhõm.
Minh Linh tâm đặt giữa hai ngón tay của hắn từ từ biến thành một đống tro tàn, bị gió thổi đến rơi trên mặt đất.
Dịch Tuyết Phùng nằm nhoài trong lòng Ninh Ngu nghe nửa ngày, rốt cục cảm nhận được tiếng tim đập của Ninh Ngu khẽ khẽ nhảy lên, cuối cùng không nhịn được nằm úp sấp ở trên người y nhỏ giọng nức nở.
Hắn càng khóc càng cảm thấy bản thân mình chính là cái đồ phế vật cả ngày chỉ biết khóc lóc, bất luận làm gì cũng cần phải dựa vào người khác, ngay cả cứu Ninh Ngu cũng cần phải dựa vào kẻ thù mới làm được.
Mục Tuyết Thâm cực kỳ kiên nhẫn nhìn hắn khóc.
Dịch Tuyết Phùng khóc một hồi, sau cùng mới cảm thấy chính mình như vậy quá nhu nhược quá mất mặt, giãy dụa lau hết nước mắt trên mặt đứng thẳng lưng dậy, nghiêng đầu đối mặt với Mục Tuyết Thâm.
Đuôi mắt của hắn bởi vì gào khóc mà ửng đỏ một mảnh, cộng thêm khuôn mặt tinh xảo kia càng khiến người thương tiếc, thanh âm hắn khàn khàn: "Minh Linh tâm ở Tri Thu đảo cũng là của Man Hoang?"
Mục Tuyết Thâm cười nói: "Đúng vậy, là đám người vô liêm sỉ kia trộm lấy từ Man Hoang, giống như sư huynh ngươi vậy."
Dịch Tuyết Phùng không lên tiếng, rũ mắt nhìn Ninh Ngu đang nặng nề thiếp đi.
Mục Tuyết Thâm thấy hắn không nói gì, êm ái cười cười, nói: "Vậy bây giờ, nên thực hiện giao dịch vừa rồi của chúng ta đi."
Hắn vừa nói vừa đưa tay về phía mi tâm Dịch Tuyết Phùng, thế nhưng thời điểm đầu ngón tay chỉ cách mi tâm nửa tấc, động tác Mục Tuyết Thâm ngừng lại, bất đắc dĩ nói: "Làm sao vậy?"
Trước ngực hắn, yên lặng xuất hiện một thanh kiếm gỗ.
Dịch Tuyết Phùng chẳng biết từ lúc nào lấy thanh kiếm gỗ trước đây Ninh Ngu vì dụ dỗ hắn luyện kiếm mà tự khắc này ra, mũi kiếm đặt trước ngực Mục Tuyết Thâm, hắn hơi ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi nhìn Mục Tuyết Thâm, rõ ràng đã cập quan hơn hai mươi tuổi, thế nhưng trên mặt còn có chút trẻ con không rành thế sự.
Dịch Tuyết Phùng học ngữ khí vừa rồi của hắn lẩm bẩm nói: "Ta đột nhiên đổi ý."
Mục Tuyết Thâm "Ồ?" Một tiếng: "Ngươi cho rằng dựa vào một thanh kiếm gỗ thì có thể giết ta?"
Dịch Tuyết Phùng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, ta không nói cái này."
Hắn gắt gao nắm kiếm gỗ, lông mi thật dài buông xuống, yên lặng điều động hết thảy linh lực trong kinh mạch, từng chút tưng chút một đánh về phía đan điền.
Chỉ chốc lát, thân thể hắn khẽ run, trực tiếp phun ra một nhúm máu, sương mù bốn phía tựa hồ cũng có chút không tầm thường, vô số linh lực đen kịt lập tức thâm nhập vào thân thể của hắn.
Mục Tuyết Thâm tựa hồ nghĩ tới điều gì, con mắt trợn lớn, sợ hãi nói: "Ngươi..."
Không bao lâu sau, Dịch Tuyết Phùng chầm chậm mở mắt, đồng tử ngày thường trong suốt dần dần biến thành ma đồng mang màu đỏ thẫm của huyết tinh, từ đuôi mắt trượt xuống hai hàng huyết lệ, thuận theo gò má rơi xuống.
Hắn lại vào lúc này mạnh mẽ khiến bản thân mình nhập ma.
Mục Tuyết Thâm đầu tiên là sững sờ, sau đó như phát điên nhào tới, tê tâm liệt phế giận dữ thét: "Dịch Tuyết Phùng! Dịch Tuyết Phùng ngươi dám!"
Dịch Tuyết Phùng không có gì không dám, mặt không thay đổi nhìn Mục Tuyết Thâm, siết chặt kiếm gỗ trong tay, ngay tại thời điểm Mục Tuyết Thâm nhào tới đâm thẳng vào lòng hắn.
Mục Tuyết Thâm một lòng chỉ muốn đánh chết kẻ dám phá huỷ kế hoạch an bài trăm năm của hắn, hoàn toàn không để ý đến thanh kiếm gỗ căn bản không thể gây thương tổn, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đâm trúng ngực.
Dịch Tuyết Phùng trực tiếp đứng dậy, mạnh mẽ đè kiếm gỗ nghiến sâu vào tim hắn, kiếm gỗ kia tuy chất liệu đặc thù, thế nhưng vẫn quá yếu ớt, mới một chút đã gãy thành hai đoạn.
Dịch Tuyết Phùng trừng mắt nhìn đối phương, trực tiếp lấy tay chặn lại nơi bị gãy, dụng hết toàn lực đâm nửa đoạn còn lại vào ngực Mục Tuyết Thâm, toàn bộ đi vào, mà bàn tay của hắn cũng bị mảnh gỗ xuyên thấu, máu tươi lập tức tràn ra, thấm đỏ một thân y phục.
Mục Tuyết Thâm không nghĩ tới thanh kiếm gỗ này còn có tác dụng áp chế của linh lực hắn, muốn rút kiếm gỗ ra nhưng linh thể không thể nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt cảm nhận linh lực trong cơ thể từng chút một trôi đi.
"Ngươi... Dịch Tuyết Phùng..."
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Dịch Tuyết Phùng, âm thanh tàn nhẫn phảng phất như hàm huyết: "Sẽ có một ngày, ta khiến ngươi chết không có chỗ chôn!"
Dịch Tuyết Phùng làm xong tất cả mọi thứ không quan tâm gì nữa, hắn vội vã chạy tới bên người Ninh Ngu, nắm tay cố hết sức kéo đối phương ra khỏi mê chướng.
Thế nhưng linh lực trong kinh mạch của hắn từng chút từng chút tiêu tán, khí thế quanh thân cũng biến thành từng tia từng tia ma tức, đại khái chẳng bao lâu nữa hắn sẽ hoàn toàn biến thành ma tu.
Dịch Tuyết Phùng tìm vui trong biển khổ nghĩ: "Biến thành ma tu cũng không có gì không tốt, ít nhất sẽ không còn ai muốn đoạt xá thân thể ta nữa, hơn nữa thương thế vẫn còn, nhưng sẽ không như hàn ý len lỏi trong kinh mạch muốn tính mạng của ta."
Vừa cứu được Ninh Ngu, lại giết Mục Tuyết Thâm, cuối cùng còn lưu lại chính mình một mạng, Dịch Tuyết Phùng cảm thấy bản thân chưa bao giờ thông minh như vậy.
Thân thể của hắn dần dần hóa thành ma tu, mà mê chướng trong Hư Vô chi địa cũng chầm chậm phân biệt khí tức trên người hắn thành ma tu, thời gian có thể chạm vào Ninh Ngu cũng càng ngày càng ít.
Ở Hư Vô chi địa chính tu cùng ma tu không có cách nào tiếp xúc, cho dù đối diện cũng chỉ có thể nhìn nhau, Dịch Tuyết Phùng biết điều này, cho nên mới muốn trước khi mình triệt để biến thành ma tu kéo Ninh Ngu ra khỏi Hư Vô chi địa.
Thời gian từng chút trôi qua, Dịch Tuyết Phùng ôm thật chặt cánh tay Ninh Ngu kéo ra bên ngoài, có đến vài lần tay hắn trực tiếp xuyên thẳng qua thân thể Ninh Ngu, thế nhưng chẳng mấy chốc bởi vì trong thân thể hắn còn lưu lại một ít linh lực chưa bị ma hóa nên có thể động vào một chút.
Cách lối ra còn có năm bước, Dịch Tuyết Phùng càng ngày càng khó đụng vào Ninh Ngu, hắn ngơ ngác nhìn lối ra, đột nhiên triệt để buông bỏ, trực tiếp thả tay Ninh Ngu, một phát nhào tới dùng hai tay ôm cả người y vào lòng.
Dịch Tuyết Phùng gắt gao ôm lấy y, lẩm bẩm nói: "Sư huynh, sư huynh không cần hận ta, Tuyết Phùng là đồ phế vật, không giống sư huynh cái gì cũng có thể làm được, ta, ta chỉ có thể dùng biện pháp này mới có thể cứu ngươi, ngươi... Ngươi đừng hận ta."
Hắn ôm lấy Ninh Ngu, cảm thụ toàn thân y chậm rãi trượt khỏi từ ngực mình, mười ngón tay nắm lấy nhau cũng giống như huyễn ảnh, dù Dịch Tuyết Phùng có làm cách nào cũng không thể nắm tới.
Dịch Tuyết Phùng quỳ trên mặt đất, rũ mặt cố gắng bắt lấy bàn tay rũ xuống một bên của Ninh Ngu, thế nhưng tất cả đều rơi vào khoảng không, hắn tựa hồ chưa từ bỏ ý định, vẫn như cũ lặp lại vô số lần, nắm lấy bàn tay kia.
"Đừng hận ta..."
Từ sau ngay đó đến thật nhiều năm về sau, hình ảnh hai bàn tay làm thế nào cũng không thể nắm được nhau đã vĩnh viễn trở thành cơn ác mộng của Dịch Tuyết Phùng, phảng phất như bất luận hắn nỗ lực cỡ nào, cũng không thể bắt được bàn tay như huyễn ảnh kia.
Trong lúc hoảng hốt, Dịch Tuyết Phùng đột nhiên giơ tay lên, vốn cho rằng lần này cũng sẽ như vô số cơn ác mộng bắt hụt, thế nhưng kỳ quái chính là, tay của hắn vậy mà chạm tới được một bàn tay ấm áp.
Dịch Tuyết Phùng mê man mở mắt ra, chớp chớp mấy lần mới có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mặt.
Hắn cũng không mê man quá lâu, bản thân vẫn còn ở bên trong hang đá, chỉ là Hỏa Chúc trận pháp ở lối vào đã bị người cưỡng ép phá tan, vô số hạc giấy che trời lấp đất quay xung quanh đỉnh đầu của hắn bay tới bay lui, mà người trong mộng dù hắn làm thế nào cũng không bắt được đang quỳ một gối, êm ái ôm lấy thân thể chính mình, gương mặt luôn luôn lạnh lùng bây giờ chỉ còn vẻ lo âu nhìn hắn.
Thấy Dịch Tuyết Phùng tỉnh lại, Ninh Ngu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, y ôm Dịch Tuyết Phùng vào trong ngực, nói: "Ngươi rốt cục tỉnh rồi, đợi lát nữa ta tìm ngươi tính sổ."
Vốn muốn mượn sức mạnh của hắn tìm đến Mục Tuyết Thâm, ai ngờ hắn dám gan to bằng trời tự mình đơn độc tìm đến Mục Tuyết Thâm, còn khiến bản thân trở thành bộ dạng như vậy.
Lại nghĩ đến giây phút nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng cả người chật vật nằm trên đất, Ninh Ngu suýt nữa trực tiếp ngất đi, cuối cùng vẫn là Anh Túc đỡ lấy y, nói cho y biết người vẫn còn sống, y mới miễn cưỡng đứng vững.
Ninh Ngu nghĩ đến mà sợ hãi, vừa mừng vừa hận không thể ấn Dịch Tuyết Phùng xuống đánh cho một trận, hai bên tâm tình phức tạp đan dệt, y lần thứ hai giở lại trò cũ, để mình chiết trung một chút, đỡ phải ra tay đánh Dịch Tuyết Phùng một trận.
Dịch Tuyết Phùng còn đang đắm chìm trong cơn ác mộng chưa phục hồi tinh thần lại, bị Ninh Ngu ôm nửa ngày mới rốt cục có chút vui mừng, hắn thử thăm dò hồi ôm lấy sau lưng Ninh Ngu, thời điểm cảm nhận được tia ấm áp kia, mới có cảm giác được sống lại.
Đôi môi Dịch Tuyết Phùng khẽ mở: "Sư huynh..."
Ninh Ngu đang nghĩ làm sao dùng vẻ mặt ôn hòa mắng hắn một trận, nghe thấy đối phương gọi 'sư huynh' lập tức nuốt mắt 'mắng hắn một trận', chỉ còn dư lại sắc mặt ra vẻ ôn hòa kia.
Trong lòng Ninh Ngu vui mừng, bề ngoài lại là một bộ ngoài cười nhưng trong không cười, dáng vẻ quỷ dị, nói: "Gọi sư huynh làm gì?"
Dịch Tuyết Phùng yên lặng nhìn, đột nhiên giơ tay víu bờ vai của y, lẩm bẩm nói: "Năm đó chính đạo vây quét Man Hoang, là ngươi lan truyền chuyện vào mồng một không thể vận dụng linh lực của ta ra ngoài sao?"
Cả người Ninh Ngu cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng thoáng tiêu tan.
"Đúng hay không?" Thần sắc Dịch Tuyết Phùng cơ hồ mang theo cầu xin nhìn y, "Van xin ngươi, Ninh Ngu, cho ta một câu trả lời thật lòng."
Ninh Ngu nhìn hắn hồi lâu, mới nói: "Đúng."
Sắc mặt Dịch Tuyết Phùng nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.
Ninh Ngu lập tức nói tiếp: "Ta chỉ báo cho một người là chưởng giáo Quy Hồng Sơn, ngươi biết chưởng giáo chứ, cho dù ta nói thêm cho những người khác, ông ấy cũng sẽ không tiết lộ việc này."
Ngón tay Dịch Tuyết Phùng đều đang phát run, nói giọng khàn khàn: "Chưởng giáo... Ngươi báo cho ông ấy chuyện này làm gì?"
Chân mày Ninh Ngu nhíu chặc hơn.
Dịch Tuyết Phùng nói: "Ninh Ngu!"
Lúc này Ninh Ngu mới nói: "Ta muốn mang ngươi đi."
Dịch Tuyết Phùng sững sờ: "Cái gì?"
Ninh Ngu thấp giọng nói: "Ta muốn mang ngươi rời khỏi Man Hoang, cho nên đến cầu xin chưởng giáo giúp đỡ."
Dịch Tuyết Phùng tựa hồ không nghĩ tới đáp án này, sửng sốt hồi lâu mới mê mang nói: "Ngươi muốn dẫn ta đi... Vì sao ta không biết?"
Ninh Ngu nói: "Ngươi đã quên."
Dịch Tuyết Phùng càng thêm nghi hoặc: "Tại sao ta lại quên?"
Ninh Ngu vốn hỏi gì đáp nấy, nghe thế trực tiếp bùng nổ: "Tại sao? Ngươi hỏi ta tại sao, ta còn muốn hỏi ngươi đây, rõ ràng ngươi đã đáp ứng ta, tại sao sau đó lại quên mất?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Lòng Dịch Tuyết Phùng vốn tràn đầy tuyệt vọng, đột nhiên bị Ninh Ngu chất vấn ngược lại, trong lòng lại có chút chột dạ không nguyên do.
Hắn mờ mịt nói: "Ta... Ta không biết, ta cái gì cũng không nhớ rõ."
Ninh Ngu oán hận trừng hắn: "Thật sự không nhớ rõ đúng không."
Dịch Tuyết Phùng gật đầu.
Ninh Ngu gắt gao nắm quyền, đột nhiên nói: "Vậy cái này thì sao?"
Dịch Tuyết Phùng còn chưa hiểu câu này là có ý gì, Ninh Ngu đột nhiên giơ tay ôm lấy mặt hắn, trực tiếp lại gần hôn lên.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Vừa nhanh chân chạy tới - Thiết Vân cùng bốn con linh thú: "..."
"Thiết Vân?! Thiết Vân đại ca ngươi làm sao vậy Thiết Vân?! Tỉnh táo một chút!"
"Tương Hoan! Tương Hoan ngươi chịu đựng!"
Ngoài cửa năm người đến, nhìn thấy tình cảnh này trực tiếp hôn mê mất hai người.
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên ngày vạn, hồi ức giết đã không sai biệt lắm, bắt đầu trước nói chuyện yêu đương nha! Ba ba ba!
Chư quân, ta yêu cẩu huyết. 【 hoa rơi 】 xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
- ------------
Editor: hôn rồi..... hôn rồi!!!!!!!!aaa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.