Mục Tuyết Thâm trầm mặc hồi lâu, mới nâng tay lần nữa mang mặt nạ lên, giống như tức giận vừa rồi chỉ là ảo giác của Thu Mãn Khê.
Thu Mãn Khê đánh hắn xong liền hối hận, tính tình Mục Tuyết Thâm vốn thất thường, thường ngày cẩn thận nói chuyện cùng hắn cũng không nói được mấy câu, huống chi tàn nhẫn đánh hắn như vậy.
"Phù Ngọc..."
Mục Tuyết Thâm không đáp lại danh tự này, chỉ lạnh nhạt nói: "Dừng tay? Làm sao dừng lại đây? Ngươi nguyện ý sống cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện tại, nhưng ta không nguyện ý. Thân thể của ta bị ngươi phong ấn ở Viêm Hải Man Hoang đã hóa thành tro bụi, một chút hài cốt cũng không thể tìm được, chỉ còn dư lại thần hồn như cô hồn dã quỷ. Thu kiếm tôn, ngươi cảm thấy ta sẽ cam nguyện chờ đợi thần hồn từng chút từng chút một tản đi, vĩnh viễn không được siêu sinh như vậy sao?"
Thu Mãn Khê lẩm bẩm nói: "Nhưng ngươi cũng không thể đi đoạt xá thân thể của những người khác, bọn họ vô tội..."
Mục Tuyết Thâm lạnh lùng nói: "Thu kiếm tôn thật đúng là đại thiện nhân, cảm thấy thiên hạ tất cả đều là người vô tội, vậy ta thì sao? Chỉ duy độc ta đáng chết sao?"
"Phù Ngọc..."
Mục Tuyết Thâm nói: "Không muốn ta làm hại những người vô hội trong miệng ngươi, vậy để Dịch Tuyết Phùng theo ta đi."
Sắc mặt Thu Mãn Khê tái nhợt: "Ngươi..."
"Ngươi không ngăn được ta." Mục Tuyết Thâm lạnh lùng nói, "Ta không muốn thương tổn ngươi nữa, ngươi cũng không cần ngăn cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953817/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.