Biết được đứa nhỏ này không phải kẻ cầm đầu, Dịch Tuyết Phùng liền thu Thiết Vân lại. 
Ở đây điều tra không được cái gì, Ninh Ngu muốn men theo linh lực đi tìm chút manh mối, Dịch Tuyết Phùng liền dẫn đứa bé kia đến nơi dừng chân Chiêu Dương thành an bài cho bọn họ. 
Lâm Lâm vừa bị một kiếm của Dịch Tuyết Phùng dọa sợ, cho dù Dịch Tuyết Phùng lớn lên đẹp mắt cỡ nào cũng không át được tâm sinh sợ hãi, sợ hắn đột nhiên trở mặt giết mình. 
Dịch Tuyết Phùng mang nó đến nơi ở xong, gọi người chuẩn bị nước nóng cùng y phục, ấn đứa nhỏ kinh sợ thành chim cút vào trong nước rửa ráy một phen, đổi y phục sạch sẽ cho nó, lúc này mới rời tay. 
Đại khái nhìn ra Dịch Tuyết Phùng không có ác ý với mình, Lâm Lâm cũng từ từ buông lỏng cảnh giác, ánh mắt nhìn hắn cũng mất đi e ngại vừa rồi. 
Thiết Vân hóa thành hình người ngồi trên song ngoài cửa sổ, Ninh Ngu tuy không thích hắn lúc nào cũng kề cận Dịch Tuyết Phùng, thế nhưng đối với năng lực của hắn hoàn toàn tín nhiệm, cho nên mới yên tâm để Dịch Tuyết Phùng rời đi bên cạnh hắn. 
Dịch Tuyết Phùng nằm nhoài trên bàn, tò mò nhìn đứa nhỏ, nói: "Ngươi không phải thiếu chủ Hàn Hoài Xuyên sao, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Còn mang dáng vẻ chật vật như thế? Vừa nãy ta còn nghĩ ngươi là ăn mày ở đâu tới đó." 
Lâm Lâm nhất thời bưng kín ngực, đại khái cảm thấy lời của hắn quá sắc bén, ngẩng đầu nhỏ giọng cầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953807/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.