Dịch Tuyết Phùng: "Kiếm tuệ."
Ninh Ngu buông bàn tay đang nắm eo Dịch Tuyết Phùng ra, trầm mặt muốn phẩy tay áo bỏ đi.
Dịch Tuyết Phùng theo bản năng muốn giữ y lại, thế nhưng hắn quên trên tay mình còn có thương tổn, vừa nắm góc áo Ninh Ngu lập tức cảm giác đau đớn thấu xương truyền từ ngón tay tới trái tim, đau đến mức cả người hắn phát run lên.
Ninh Ngu không nhịn được quay đầu lại, định phất tay bỏ hắn ra, ai biết y còn chưa động thủ, thân thể Dịch Tuyết Phùng đã nghiêng ngã, trực tiếp té đập đầu xuống đất, hắn ôm tay sắc mặt đau đớn trắng bệch, mồ hôi lạnh ồ ạt chảy ra.
Ninh Ngu: "..."
Thu Mãn Khê và Tống Kính Sênh đang chờ người vừa vặn bước xuống từ tháp cao, nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt hai người đều là kinh sợ giống nhau như đúc, thần sắc nhìn Ninh Ngu như đang nhìn cầm thú đội lốt người.
Ninh Ngu: "..."
Ta không làm gì hắn, đây là ăn vạ!
Ninh Ngu có trăm miệng cũng không thể bào chữa, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi, thế nhưng thoáng nhìn qua Dịch Tuyết Phùng sắc mặt thực sự khó coi, vẫn trầm mặt tới đỡ hắn dậy.
Tống Kính Sênh thấy thảm trạng của Dịch Tuyết Phùng, vội chạy đến: "Tiểu tiên quân!"
Ninh Ngu định một tay xách eo Dịch Tuyết Phùng lên, Thu Mãn Khê một bên nhìn thấy động tác đơn giản thô bạo của y thật sự không thể nhịn được nữa, bất đắc dĩ tiến lên giải cứu Dịch Tuyết Phùng trong tay Ninh Ngu, ánh mắt mang theo điểm khiển trách nhìn đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953780/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.