Trông lúc ngất đi Dịch Tuyết Phùng mơ một giấc mộng, hoảng hốt mơ về thời điểm vô lo vô nghĩ trước kia.
Sườn núi bọn họ ở cách ngọn núi chính phong Quy Hồng Sơn một con rạch*, ở giữa là một cây cầu treo thật dài nối hai đầu, sáng sớm mây mù xuyên qua cầu treo, không khác nào tiên cảnh.
*Trong qt: lạch trời, lạch trời là cái chi mn???
Dịch Tuyết Phùng níu tay Ninh Ngu, chân đạp trên chân y, kì kèo không muốn bước tiếp, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng: "Không đi, Tuyết Phùng không đi!"
Ninh Ngu cũng không quan tâm, ngược lại sức phản kháng của con nít còn chưa bằng một bao gạo, đơn giản thô bạo lôi kéo cổ tay mảnh khảnh của hắn đi tới phía cầu treo.
Dịch Tuyết Phùng bị lôi đi lảo đảo, thấy thần sắc Ninh Ngu vẫn lãnh khốc không đổi, ủy khuất mềm mại gọi y: "Sư huynh."
Ninh Ngu nghe âm thanh hắn mang theo tiếng khóc nức nở, từ bi dừng bước, cúi đầu nhìn hắn: "Hửm?"
Ngón tay nhỏ nhắn của Dịch Tuyết Phùng chỉ về phía cầu treo, run rẩy nói: "Cầu kia, cao, sẽ ngã xuống."
Ninh Ngu cười nhạo một tiếng: "Ta đi nhiều năm như vậy, sao vẫn chưa ngã xuống? Bớt nói nhảm, hôm nay ngươi nhất định phải học tiết buổi sáng cho ta, chính mình bao nhiêu tuổi rồi ngươi còn không biết sao?"
Dịch Tuyết Phùng bẻ bẻ ngón tay: "Ta mới sáu tuổi."
Ninh Ngu thoáng nhướng mi: "Bỏ chữ mới đi cho ta."
Dịch Tuyết Phùng không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, bỏ đi chữ "mới": "Ta sáu tuổi."
Hai năm qua thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953774/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.