Dạ Phương Thảo nhìn thẳng, ma tu kia điềm đạm đáng yêu chớp mắt một cái, nước mắt suýt nữa rơi xuống, bị cậu ta cưỡng ép nhỏ giọng nghẹn ngào trở lại, đuôi mắt vốn ửng hồng càng đỏ đậm thêm.
Dịch Tuyết Phùng thở dài, lòng nghĩ ngươi cũng quá cực khổ rồi, nguỵ trang đến mức này, nếu ta là Dạ Phương Thảo cũng sớm tin ngươi.
Dạ Phương Thảo: "Tuyết Phùng, ngươi là ma tu?"
"Tuyết Phùng" gật đầu, âm thanh có chút khàn khàn: "Vâng, ta... Sư huynh của ta chỉ muốn để ta ra ngoài tiếp xúc với nhiều người một chút, ta ta không muốn hại người..."
Dạ Phương Thảo thấy dáng vẻ tay chân luống cuống của cậu ta, càng thêm bất mãn quay đầu nhìn Dịch Tuyết Phùng nói: "Ma tu thì làm sao, hiện tại khắp tam giới không phải đều là ma tu sao, ngươi kỳ thị ma tu Man Hoang như thế? Nếu những lời này bị người khác nghe thấy, cho dù có cha ngươi che chở, ma tu Man Hoang khắp nơi cũng có thể nuốt sống ngươi."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng suýt chút nữa quên mất, tình hình hiện nay ở tam giới đã sớm thay đổi so với trăm năm trước, năm đó chỉ cần dính dáng một chút quan hệ với ma tu liền bị người người hô đánh, né còn né còn không kịp.
Mà hiện tại, trăm năm trôi qua, Ninh Ngu chấp chưởng ma tu Man Hoang, đã là một cảnh tượng khác rồi.
Dịch Tuyết Phùng nhìn hàng nhái rưng rưng như sắp bật khóc tới nơi, khẽ cau mày, hỏi Thiết Vân: "Trước đây ta cũng có loại đức hạnh kia sao?"
Cái này chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953771/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.