Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng khoác bộ y phục lông chồn cừu* trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ tái nhợt che dưới tán dù, được Hoài Trần dẫn vào tiền thính.
*bản qt để cả chồn vs cừu, kb rốt cuộc là lông con gì hay trộn cả cừu cả chồn:v
Hàn Hoài Xuyên bốn phía đều là bình nguyên, phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp, lưu thủy róc rách uốn lượn xuyên qua cầu gỗ tinh xảo, cây xanh hoa hồng mọc chung quanh.
Dịch Tuyết Phùng một đường nhìn thẳng đi xuyên qua cầu gỗ, lúc sắp qua ngã rẽ, ánh mắt thoáng nhìn bên hồ cách đó không xa.
Trong cơn mưa bụi mông lung, có mấy thiếu nữ bạch sam che dù đứng trên thềm đá ở trường đình, tụ lại cùng nhau líu ra líu ríu nói gì đó, trong đó có một người mang khuyên tai hồng ngọc một bên lén lút nhấc mắt muốn nhìn hắn, trong lúc vô tình đối diện với đôi mắt thuần triệt của Dịch Tuyết Phùng, trực tiếp sợ hết hồn, hoang mang buông dù xuống.
Trong đôi mắt sáng trong kia, tràn đầy toái* quang ấm áp.
*thuần, không lẫn tạp chất
Dịch Tuyết Phùng không dấu vết thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ: "Không phải nói tiểu tiên quân kia tính tình mười phần táo bạo bất thường, chỉ cần nói sai một chút liền không đánh thì mắng sao, tính tình xấu như thế còn có nữ tu quý mến, thực sự là..."
Chậc, khẩu vị chính đạo nhà mấy người đều mặn mòi vậy sao?
Hắn vừa nghĩ vừa đi, lúc xuyên qua lối nhỏ sâu trong rừng trúc, chợt nhớ tới thuở thiếu thời, bản thân tựa hồ cũng từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-ta-my-le/953750/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.