Tốn Đình Tuyền lóe ánh mắt cơ trí nhìn thẳng Tốn Đình Trạch. 
Đình Trạch tới nơi ở của cậu đã một lát, từ sau khi anh ngồi xuống, vẫn không nói tiếng nào, nhưng khuôn mặt thâm trầm đó, đã tiết lộ tâm sự của anh, cậu có thể kết luận, Đình Trạch giờ phút này tới tìm cậu nhất định bởi vì trong người có nhiều tâm sự. 
"Anh tới nơi này không phải chỉ định ngồi ở đó không nói câu nào chứ?" 
"Đông thật sự là Mâu Tâm Như." Trầm tư một hồi, Tốn Đình Trạch rốt cuộc cũng nói. 
"Em sẽ nói với Dục Phàm." Thêm một chuyện giống của Đình Liệt. 
Dừng một chút, Tốn Đình Trạch hỏi: "Một cô gái chịu bằng lòng thỏa hiệp khi một người đàn ông muốn lên giường cùng, là nguyên nhân gì?" 
"A." Tốn Đình Tuyền khẽ cười một tiếng, "Đây chính là nguyên nhân khiến anh phiền muộn?" 
"Đình Tuyền, trong mấy người chúng ta em thông minh nhất, sự tình cũng nhìn rõ hơn, em nói xem, cô gái giống như Mâu Tâm Như, sao lại dễ dàng đồng ý điều kiện của anh, làm người phụ nữ của anh?" 
"Anh phải nói rõ nội dung cuộc nói chuyện của hai người cho em biêt, em mới có thể phán đoán chính xác được chứ." 
Vì vậy, Tốn Đình Trạch một năm một mười, kể toàn bộ chuyện đã xảy ra với Mâu Tâm Như. 
"Không nhìn ra anh cũng là một tên thừa dịp dậu đổ bìm leo, lấy cớ tìm hung thủ để uy hiếp cô ta, nếu Dục Phàm biết, nhất định sẽ bắt anh dừng lại." 
Nghe Tốn Đình Trạch nói rõ, ánh mắt Tốn Đình Tuyền toát ra vẻ trêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-minh-dau-voi-luu-manh/79169/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.