Đối với hai người đàn ông, giường bệnh trong bệnh viện quả là quá nhỏ hẹp. Ngô Thế và Điền Lịch chỉ có thể nghiêng người nằm ngủ, mặt gần như muốn dán vào nhau.
Ngô Thế trợn tròn mắt nhìn một hồi lâu, dần dần thích ứng với ánh sáng u ám trong phòng, khuôn mặt gần trong gang tấc cũng trở nên rõ ràng. Điền Lịch an tĩnh nhắm mắt lại, hô hấp rất nhẹ.
Kỳ thật nghĩ kỹ lại thì đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ ngủ cùng nhau như thế này.
Thời còn học đại học, các sinh viên thường hẹn nhau ra ngoài chơi. Bọn họ không có tiền nên để tiết kiệm chi phí thường hay ngủ với nhau, Ngô Thế hay ngủ chung giường với Điền Lịch.
Hắn nhìn Điền Lịch một hồi, nhịn không được muốn sờ mặt Điền Lịch, tay duỗi qua cũng không dám gần kề, cuối cùng chỉ có thể dừng ở một khoảng cách bên trên.
“Lily, tớ…” Trong lòng dường như có rất nhiều điều buồn phiền, nhiều đến mức sắp tràn cả ra, Ngô Thế lại không tìm được từ ngữ nào để biểu đạt.
“Cậu còn chưa ngủ?” Điền Lịch đột nhiên mở miệng, Ngô Thế cuống quít rụt tay về, quả thực như thằng nhóc con đang muốn ăn trộm bị bắt quả tang vậy. Không biết Điền Lịch đã phát hiện chưa, chẳng thấy y có ý truy cứu nào cả.
“Tớ… cái đó… không buồn ngủ lắm.” Ngô Thế lắp bắp bịa chuyện. Kỳ quái, cũng không phải chưa từng sờ mặt Điền Lịch bao giờ, cũng không phải chưa từng ngủ với nhau bao giờ, sao trước đây là chuyện bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-mieng-la-ok/3247464/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.