Những người hay tán chuyện thông thường chỉ là vì nhanh mồm nhanh miệng chứ nào biết nỗi buồn của đương sự, cho nên khi Ngô Thế đỏ bừng hai mắt trở lại hội trường đã làm Tiểu Trương và A Phương hết hồn. Không biết có phải vừa rồi họ khắc khẩu rồi đánh nhau hay không?
Bất kể thế nào, họa này đều từ miệng các cô mà ra. Tiểu Trương nuốt nước bọt, cẩn thận sáp lại bên cạnh Ngô Thế. “Này, quỷ hẹp hòi, không có việc gì chứ? Kỳ thực Lily y…”
Cô muốn biện giải thay Điền Lịch vài lời, nhưng Ngô Thế vẫn cứ nhìn chằm chằm bánh ga tô trên mặt bàn, nghe thấy tên Điền Lịch liền đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiểu Trương. Đôi mắt nổi đầy tơ máu thật dọa người, vẻ mặt ấy quả thực giống như tùy lúc có thể xẻ cô ra từng mảnh rồi nuốt gọn, Tiểu Trương thực không nói lên lời.
“Cô…” Ngô Thế nói một chữ, Tiểu Trương rất khẩn trương. “Có hộp đựng đồ ăn nào không?”
“Hả?”
Ngô Thế không có biểu tình gì nói chuyện không liên quan đến nhau, Tiểu Trương vô cùng khó hiểu.
“Có hay không?” Ngô Thế không mỉm cười, xòe tay ra với Tiểu Trương.
“Tôi có.” Tuy rằng hoàn toàn không rõ tình huống nhưng Ngô Thế trước mắt này quả thực đáng sợ, không nên nghịch lại hắn thì tốt hơn. A Phương cuống quít lôi một hộp đựng thực phẩm trong túi đưa cho hắn.
Chuẩn bị chút tâm lý của tiểu thị dân, các cô dự định tan tiệc thì len lén mang chút bánh ga tô về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-mieng-la-ok/3247457/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.