Tiểu Ngư Ca tuy có nhớ số điện thoại của mẹ mình, nhưng những người giúp đỡ xung quanh không thể nào gọi được, có lẽ Ngư Ca hoảng quá nên nhớ sai số. Có người có hảo ý muốn ôm Ngư Ca vào lòng, an ủi nỗi đau mất mẹ nhưng Ngư Ca không chịu, cứ liên tục lay tay mẹ mình mong mẹ tỉnh dậy. – Con ơi… Chú gọi người nhà con không được? Giờ sao đây? Bên đoàn đội cảnh sát cũng đã cử một đoàn xuống phong tỏa hiện trường, lập biên bản xử lí vụ việc. Có người giăng dây phong tỏa xung quanh chỗ Vịnh Thi nằm, có người mang theo một tấm chăn mỏng che lên cả người Vịnh Thi, nếu nàng vẫn còn thở thì họ đã mang vào bệnh viện, nhưng Vịnh Thi chết ngay tại chỗ, không còn bất cứ cơ hội nào cứu chữa. – Đừng… đừng che mẹ con…- Tiểu Ngư Ca ngăn không cho chú cảnh sát che chăn cho mẹ mình, mẹ của Ngư Ca chỉ mệt, mẹ của Ngư Ca chỉ đang muốn ngủ một chút. Một lát mẹ của Ngư Ca sẽ dậy và dắt Ngư Ca đi mua kem, mẹ đã hứa như thế. Có người lục lọi trong túi Vịnh Thi tìm được một chiếc điện thoại, nhưng không biết ai mới là người thân của Vịnh Thi, thế nên ấn đại số đầu tiên trên danh sách. Ban nãy Vịnh Thi vừa gọi cho Ngữ Ngưng nói về chuyện đón con, không ngờ một lát sau lại có người gọi cho Ngữ Ngưng báo bạn của nàng đã qua đời. Lúc này Ngữ Ngưng đang ngồi ở ghế chủ quản của mình, Bạch Dĩnh thì đang ngồi ở ghế đối diện. Hai người đang trao đổi về việc xin nghỉ, bản thân Ngữ Ngưng muốn Bạch Dĩnh luân chuyển công việc qua IKEA làm, còn Bạch Dĩnh lại muốn xin nghỉ hẳn. Hồ ly như nàng cũng không phải làm việc để kiếm sống, nếu đã như vậy, nàng thà ở nhà bồi bạn bên cạnh vợ mình còn hơn. Ngữ Ngưng thấy Vịnh Thi gọi cho mình, nàng cười nhẹ một cái, nói với Bạch Dĩnh: – Vịnh Thi gọi cho chị này. – Chị nghe thử xem, nãy giờ em nhắn tin mà không thấy trả lời, thì ra là đang kiếm bạn tán gẫu. Ngữ Ngưng lại cười sâu đậm hơn, nàng nhấn vào nút nghe máy. Nhưng trái với suy nghĩ của Ngữ Ngưng, người đang nói chuyện với nàng không phải là Vịnh Thi. – Cô có phải người nhà của chủ nhân cái điện thoại này không? Ngữ Ngưng giật thót tim một cái, nàng nhanh chóng trả lời: – Phải, tôi là người nhà của cô ấy. Bạch Dĩnh nghe xảy ra chuyện bèn hốt hoảng, nàng chồm người giật lấy điện thoại trên tay Ngữ Ngưng. Nàng không cần biết mình có bao nhiêu thất thố, chỉ biết nàng rất lo, lo đến độ không thở nổi nữa. Vừa cầm điện thoại trong tay, Bạch Dĩnh đã thấy Ngữ Ngưng rơi nước mắt. – Có chuyện gì vậy? Bạch Dĩnh run run hỏi. Ngữ Ngưng vội vàng lục lọi lấy chìa khóa xe, nàng run đến độ không biết mình nên làm gì tiếp theo. Bạch Dĩnh áp điện thoại lên tai, hét lên: – Tôi hỏi mấy người có chuyện gì? – Đi thôi Dĩnh, Vịnh Thi bị tai nạn rồi. Ngữ Ngưng chưa nói xong Bạch Dĩnh đã té ngã xuống đất, mặt mày của Bạch Dĩnh tái mét, Ngữ Ngưng gọi thế nào cũng không trả lời. – Dĩnh! Dĩnh! Đi thôi! Bạch Dĩnh lắc lắc đầu, không chấp nhận được hiện thực là vợ mình vừa bị tai nạn. Nàng có cảm giác như chính mình đang bị chết cứng, không thể chấp nhận được sự thật này. – Đi thôi! Kịp còn cứu được! Ngữ Ngưng quát một tiếng thật lớn khiến Bạch Dĩnh hoàn hồn, nàng thấy Bạch Dĩnh ngồi dậy khỏi mặt đất, cố gắng lấy lại đôi mắt vô hồn của mình. Ngữ Ngưng lái xe chở Bạch Dĩnh đến hiện trường tai nạn, trên đường đi, Bạch Dĩnh tự cắn môi mình đến bật cả máu. Ngữ Ngưng nghĩ nếu không cắn môi, răng Bạch Dĩnh sẽ run lên lập cập, trong lòng Ngữ Ngưng âm thầm cầu nguyện tai nạn chỉ nhỏ thôi, Vịnh Thi chỉ bị trầy xước một chút. Nhưng đến khi Ngữ Ngưng thấy Bạch Dĩnh chạy lại bên xác Vịnh Thi, lòng Ngữ Ngưng thắt lại, thắt đến độ nàng nghĩ nàng không thở nổi. Cảm giác này quá tàn nhẫn với Bạch Dĩnh, Ngữ Ngưng đi lại gần chỗ Ngư Ca, nàng bế con bé lên, thấy nàng, Ngư Ca khóc toáng lên: – Dì Ngưng, chân con đau… – Ngư Ca ngoan. Ngữ Ngưng vuốt tóc Ngư Ca, nàng phát hiện lưng áo của Ngư Ca ướt đẫm máu, trên đôi giày nhỏ cũng toàn là máu. Là máu của Vịnh Thi. Nàng đi lại gần tên tài xế đụng trúng Vịnh Thi, lạnh lùng nói: – Chuẩn bị hầu tòa đi. – Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Cô cần bao nhiêu tiền tôi bồi thường cho, đừng kiện tôi. Tài xế cúi đầu trước Ngữ Ngưng, chỉ thiếu quỳ xuống năn nỉ nàng. Thế nhưng Ngữ Ngưng không để tâm, nàng không cần biết tài xế có bao nhiêu bất đắc dĩ, nàng chỉ biết bạn của nàng đang nằm xuống, con của bạn nàng trở thành cô nhi, cả tuổi thơ của nó sẽ vắng đi mẹ chỉ vì một phút bất cẩn của hắn. – Ông chỉ cần ở tù một thời gian là được thả, còn bạn tôi thì sao? Ông vừa gϊếŧ người! Vừa gϊếŧ mẹ của con bé!- Ngữ Ngưng hiếm khi nào lớn tiếng, thế nhưng nàng nhịn không được mà đề cao giọng. Nàng thật giận, thật giận hắn, chỉ muốn một dao chém chết hắn. Ngư Ca nghe dì Ngưng hiền dịu của mình lớn tiếng bèn khóc òa lên, con bé ôm lấy cổ Ngữ Ngưng, khóc hu hu. – Mẹ con đang ngủ… mẹ con đang ngủ đúng không dì Ngưng? Ngữ Ngưng nghe con bé còn ngây thơ đến vậy đã mất mẹ, nàng không nhịn được mà khóc thành tiếng. Ngư Ca còn rất nhỏ, còn không hiểu những chuyện sinh ly tử biệt, vậy mà phải xa rời vòng tay của mẹ mình. Bạch Dĩnh mở tấm chăn che người Vịnh Thi lên, nàng thấy một bên mặt của Vịnh Thi bị mặt đường làm cho trầy xước, phía sau đầu nứt đến độ máu chảy ra cả một vũng lớn. Bạch Dĩnh cầm chiếc chăn mỏng mà run run tay, vợ nàng, người tối qua vẫn còn đầu ấp tay gối cùng nàng hôm nay đã lặng yên, không còn mở mắt được nữa. Cảnh sát đến giao xác Vịnh Thi cho Bạch Dĩnh nhưng Bạch Dĩnh không tin được, nàng muốn gọi xe cứu thương đến cứu chữa cho Vịnh Thi. Bên cảnh sát nói không thể, người dân xung quanh cũng hết sức khuyên răn, thế nhưng Bạch Dĩnh lại không nghe, nàng nhất định gọi cho bằng được chiếc xe cứu thương đến. Cuối cùng lại nhận từ nhân viên y tế một cái lắc đầu, họ còn bảo với Bạch Dĩnh rằng: – Bên chúng tôi có thể chở cô ấy đến nhà tang lễ. Bạch Dĩnh lúc này như phát điên lên, bản tính hoang dã của nàng trỗi dậy, nàng nắm lấy cổ áo của nhân viên y tế, bắt buộc hắn phải cứu cho vợ mình. Thế nhưng nhân viên y tế bị nàng hăm dọa, bị nàng nắm lấy cổ áo cũng không có một chút giận dữ, ngược lại lại có vẻ đồng cảm với nàng. – Chúng tôi thành thật xin lỗi. – Xin lỗi cái gì! Tại sao? Tại sao lại khẳng định cô ấy chết rồi? Các người… các người. Lời nói trong miệng của Bạch Dĩnh đều bị một thứ gì đó làm nghẹn ứ, nàng nấc một tiếng, nước mắt rốt cuộc không kiềm được mà rơi xuống lũ lượt. – Tôi hi vọng mau đem cô ấy về nhà tang lễ. – Cút đi!- Bạch Dĩnh hét lên một tiếng. – Vẫn nên đem đến nhà tang lễ, dưới mặt đường lạnh lẽo lắm. – Tôi kêu các người cút đi!- Bạch Dĩnh rống lên, tiếng hét của nàng lớn đến mức Ngư Ca cũng hiểu ra chuyện gì xảy ra. Mẹ của Ngư Ca đã chết rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]