– Dì Tình, con đi học nhé.
Bối Kỳ ôm Hạ Tình một cái, sau đó quẩy ba lô lên vai đi ra cổng, Vịnh Thi đưa chìa khóa xe của mình cho con bé, dặn dò một chút rồi để Bối Kỳ tự lên trường. Trước khi đi khỏi, Bối Kỳ còn ẩn ý nháy mắt với Hạ Tình một cái.
Tiễn Bối Kỳ đi học xong, Hạ Tình mang bản thiết kế quán ăn cho Bối Vịnh Thi xem, Vịnh Thi liền ngạc nhiên không thôi: – Cậu định mở nhà hàng? Không phải bên ấy đang làm ăn tốt sao?
– Mình muốn về nước, ở bên đó lâu lắm rồi. Cậu không cho mình về?
– Ý mình không phải vậy, cậu biết mà Tiểu Tình- Vịnh Thi nhận lấy bản vẽ, xem sơ lược một chút, dù sao nàng có xem cũng không hiểu gì. Hạ Tình tỉ mỉ giảng giải cho Vịnh Thi chỗ nào sẽ như thế nào, chỗ nào đặt cái gì, Vịnh Thi gật gù, đôi khi xen vào hai ba câu góp ý.
Hạ Tình có một mái tóc quá vai thẳng mượt, mùi thơm hoa lan thoang thoảng trong không khí, mùi dầu gội cũng y hệt như mùi của Vịnh Thi, là dầu gội hai mươi lăm đồng. Vịnh Thi buồn cười trêu: – Ở bên ấy cũng có dầu gội này?
– Mình nhờ người mua gửi qua đấy- Hạ Tình lấy một lọn tóc để ngang mũi hít một hơi, mùi hương này, mùi hương của Vịnh Thi. Những ngày rời xa Vịnh Thi chỉ còn lại mùi hương quen thuộc này vương vấn nàng, nỗi nhớ cồn cào không có cách nào dìm xuống, chỉ còn cách mượn vật tưởng nhớ người.
Vịnh Thi lật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-manh-phu-hoa/971115/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.