Vịnh Thi băng qua hành lang dài âm u của bệnh viện tâm thần, nơi này như tổ hợp tất cả những âm thanh khó nghe, nàng hơi điếc tai, bịt hai tai lại đi ra khỏi đây. Chọn đi thang bộ chứ không đi thang máy, Vịnh Thi biết, nơi nào càng âm u, hồn ma càng tiện bề xuất hiện hơn. 
Nàng hơi chà xát chiếc vòng trên cổ tay mình, chuẩn bị niệm kinh, nhưng nàng lại muốn nương tay cho hai người họ, không hiểu sao nàng lại rất mâu thuẫn, vừa muốn giúp cho Thư Diệp đầu thai, vừa muốn để hai người ấy sống cạnh nhau. Nàng biết, yêu một người con gái là chuyện không dễ dàng gì, họ đã ở bên nhau hơn mười năm mặc dù người quỷ khác biệt. Vịnh Thi là dạng người tương đối dễ mủi lòng.. 
– Tôi gϊếŧ rất nhiều người rồi, không ngại gϊếŧ thêm chị đâu!- Thư Diệp cười khẩy, nàng lướt qua đầu Vịnh Thi, chắn ngay trước mặt nàng ấy. 
Vịnh Thi tỉ mỉ quan sát người con gái đối diện mình, có vẻ ôn nhu cẩn trọng hơn, nhưng.. người và quỷ vốn không chung đường, càng ở gần bên Tuệ Tuệ, Thư Diệp càng tổn hại đến nàng ấy nhiều hơn. 
– Nhân quỷ thù đồ! Thư Diệp, buông tha cho Tuệ Tuệ đi. 
Thư Diệp lại cười lạnh một tiếng: – Cô buông tha cho hai người chúng tôi đi? Cô buông tha không? 
– Cô không thấy Tuệ Tuệ ngày càng suy nhược? Cô có cố chấp thì không quá hai năm nữa Tuệ Tuệ cũng chết- Vịnh Thi nói. 
– Nói láo! 
Vịnh Thi khẳng định: – Tôi không hề nói láo! Cô không thấy em ấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-manh-phu-hoa/971111/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.