Sau đó, Kỷ Vi kinh hồn chưa định ngồi xổm trên sàn nhà phát ngốc … hắn… Rốt cuộc có ý gì? Nhìn tình trạng không giống như là tức giận? Chẳng lẽ hắn không biết bộ quần áo này là tặng cho đại thần?
Đây, đây, đây quả thực là trời cũng giúp mình!
Kỷ Vi mừng rỡ nhảy dựng lên, phòng khách trống trải tràn ngập âm thanh nhảy nhót của cô, một đường dọc theo thang lầu lan đến trên lầu, dần dần trở nên yếu ớt, cuối cùng trừ khử không còn gì.
Dịch Bắc châm lửa một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, nhưng không hút. Bộ vest đen trói buộc trên người đã sớm cởi ra, trước ngực áo sơ mi không chút cẩu thả bỏ trống hai nút áo, kiêu ngạo lại gợi cảm. Bóng đêm hóa thân một lớp sương mù, bao phủ đáy mắt hắn, ngọn lửa lập loè trong con ngươi, nhưng làm thế nào cũng không lấn át được hơi thở lạnh lẽo tản ra quanh thân hắn. Khí lạnh ngưng kết đến mức gần như hít thở không thông, tổn thương mình, không tổn thương người khác.
Bởi vì nhút nhát, bởi vì tự ti, cho nên đành phải dùng bề ngoài lạnh băng để ngụy trang bản thân. Cho đến một ngày nào đó, một luồng hơi ấm ngoan cố ập vào cơ thể hắn, không rõ là mệt mỏi vì ngụy trang hay là cô quá đeo bám, mà hắn ngầm đồng ý. Ngầm đồng ý để cho luồng hơi ấm kia từng chút từng chút hoà tan bề ngoài băng giá của hắn, trong tiếng nước chảy tan ra, hắn đau đớn nhưng cũng rất vui vẻ. Khi nội tâm tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ly-ruou-cocktail/3402227/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.