Chương trước
Chương sau
Hạ Kiều và Trình Khải kinh ngạc nhìn Lâm Ngữ Yến rồi lại đưa mắt nhìn nhau, vài giây sau, Hạ Kiều mỉm cười khách sáo, xua xua tay “Không đâu, không đâu. Con không cần phải chăm sóc chúng ta đâu. Hơn nữa, cả đời này chúng ta sống ở thành phố Nam đã quen rồi, bây giờ nếu đến thành phố khác sống, sợ là chúng ta sẽ không quen được.”

Trình Khải cũng đồng tình với Hạ Kiều, ông gật gù lên tiếng bổ sung “Đúng vậy, hai con không cần phải làm vậy đâu. Con bé Hiểu Yên này cũng thật là, sao lại làm phiền bạn mình chăm sóc cho hai người già này chứ.”

“Nhưng...” Lâm Ngữ Yến còn muốn lên tiếng thuyết phục họ thêm, nhưng đã bị Phàm Dực ngăn lại. Anh từ lúc bước vào nhà đến giờ vẫn im lặng, giờ mới lên tiếng “Vâng, chúng con đã hiểu ý của hai bác rồi. Nhưng Hiểu Yên đã dặn, nếu hai bác không đồng ý chuyển đến thành phố Bắc sống cùng chúng con, vậy thì cô ấy sẽ mua một căn nhà ở thành phố Nam cho hai bác. Mỗi tháng cô ấy sẽ gửi phí sinh hoạt. Nếu hai bác không nhận, cô ấy sẽ không thể nói trước khi nào mới trở về nước. Có thể là 3 năm, 5 năm, hoặc 10 năm.”

Nói đoạn anh lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu, đặt xuống bàn trà rồi đẩy đến trước mặt hai người, tiếp tục lên tiếng “Đây là phí sinh hoạt của tháng này.”

Trình Khải và Hạ Kiều có chút khó xử nhìn Phàm Dực và Lâm Ngữ Yến, nhưng câu nói “Nếu hai bác không nhận, cô ấy sẽ không thể nói trước khi nào mới trở về nước” đã đánh vào điểm yếu của cả hai. Hạ Kiều khẽ thở dài, gật đầu thoả hiệp “Được rồi, chúng ta sẽ nhận. Cảm ơn hai con.”

“À phải rồi, hai đứa đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì ở lại đây cùng ăn với chúng ta luôn.” Nhìn đồng hồ đã điểm 5 giờ chiều, Hạ Kiều mới giật mình nhớ đến mời hai người ở lại ăn một bữa cơm.

Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực vui vẻ gật đầu đồng ý. Đợi sau khi cả hai đều đi vào sau bếp, Lâm Ngữ Yến lúc này mới xị mặt quay sang lên tiếng càu nhàu Phàm Dực “Em vốn muốn thuyết phục họ đến thành phố Bắc ở cùng chúng ta, sao anh lại vội vàng đưa ra đề nghị như vậy chứ?”

Phàm Dực đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc Lâm Ngữ Yến, từ tốn lên tiếng giải thích “Vừa rồi em cũng thấy hai bác kiên quyết thế nào mà? Hơn nữa, bác gái nói đúng, hai người họ đã dành cả đời sống ở thành phố Nam rồi, lỡ như đến thành phố Bắc họ sống không quen thì sao? Chi bằng chúng ta mua cho họ một căn nhà ở thành phố Nam này, mỗi tháng gửi tiền chi tiêu, nhờ Trạch Siêu thường xuyên giúp trông chừng, và khi nào có thời gian thì chúng ta ghé thăm họ."

Nghe suy tính và sắp xếp hợp lý của Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến tuy không đành lòng nhưng cũng chỉ có thể đồng ý với cách giải quyết này.

Cô đưa mắt nhìn vào trong gian bếp nhỏ quen thuộc, nhìn hai bóng hình thân thương mà cô ngày đêm nhớ nhung da diết, một cỗ chua xót bất chợt dâng lên trong lòng.

Lâm Ngữ Yến hiểu rõ, mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó. Và đây là cái giá mà cô phải trả để sống hạnh phúc bên cạnh Phàm Dực.

Cô, vĩnh viễn sẽ không thể quay trở lại làm con gái của Hạ Kiều và Trình Khải nữa. Tình yêu thương hết mực mà họ dành cho con gái mình, sau này và cả sau này nữa, cũng sẽ chỉ thuộc về mỗi mình Trình Hiểu Yên, không thể san sẻ cho bất kỳ ai khác.

****

5 tháng sau



Cuối cùng cũng đã đến ngày diễn ra hôn lễ của Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực.

Phàm Dương, Hạ Viễn, Giang Mặc và Phương Trúc từ 4 giờ sáng đến giờ chạy ngược chạy xuôi tất bật chuẩn bị cho buổi lễ.

Bên phía Phàm Dực, rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn của thành phố Bắc đến để chung vui. Đến từ thành phố Nam thì có Trạch Siêu cùng một vài ông lớn khác lặn lội đường xa đến đây góp mặt.

Còn ở phía Lâm Ngữ Yến, các nghệ sĩ lớn, sao hạng A, và rất nhiều đạo diễn cùng biên kịch gạo cội tham dự hôn lễ.

Ở phía xa xa là bóng dáng của Đường Nguyệt và Quang Hạo. Tuy hai người không rõ vì sao bản thân lại nhận được thiệp mời từ Lâm Ngữ Yến, nhưng dù sao cô ấy là một diễn viên nổi tiếng ở thành phố Bắc và chồng cô ấy, Phàm Dực, còn là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.

Nể mặt tham dự hôn lễ của hai người họ nói cho cùng chỉ có lợi chứ không có hại, biết đâu chừng trong tương lai gần Đường Nguyệt sẽ có dịp hợp tác cùng Lâm Ngữ Yến trong một dự án nào đó và Quang Hạo sẽ có cơ hội được Phàm Dực chú ý tới và nhận được vốn đầu tư từ anh.

Ngồi cùng bàn với Ngô Quân là Ân Kỳ, trò chuyện cùng nhau một lúc anh mới biết, hoá ra sau ba lần nhắn tin hẹn Lâm Ngữ Yến cùng đi ăn tối riêng, Ân Kỳ đã bị cô thẳng tay chặn số một cách không thương tiếc.

Thảo nào sau đó hai người cũng không có dự án hợp tác chung nào, hoá ra là Lâm Ngữ Yến đã tự mình chặt đứt vận đào hoa. Đúng là một người phụ nữ vô tình, Ngô Quân và Ân Kỳ thầm tặc lưỡi cảm khái.

Tô lão gia, Tô Viễn Kính, cùng con gái, Tô Vũ Tịnh, vui đến nỗi không thể ngừng cười mà đi xung quanh các bàn chào hỏi.

Lâm Hoà Dụ cùng Lý Trạch Thu cũng nở mặt nở mày khi đứa con duy nhất chẳng những được gả vào Tô gia, gia tộc bậc nhất thành phố Bắc, mà còn được tổ chức hôn lễ rình rang long trọng như vậy. Điều này chứng tỏ địa vị của cô trong lòng Phàm Dực và ở Tô gia là rất lớn.

Mặc cho bên ngoài đang ồn ào, náo nhiệt thế nào, bên trong phòng thay đồ cô dâu lúc này Lâm Ngữ Yến đang sốt ruột mà siết chặt bàn tay Phàm Dực. Tuy nhiên, không phải cô sốt ruột vì hôn lễ sắp được diễn ra, mà là vì sợ Trình Khải và Hạ Kiều sẽ không đến tham dự.

Ba tháng trước lúc cô cùng Phàm Dực đến thành phố Nam lần nữa đưa thiệp mời chính thức cho Trạch Siêu, bọn họ cũng đã ghé sang đưa thiệp cho Hạ Kiều và Trình Khải.

Lâm Ngữ Yến thật lòng hi vọng hai người họ có thể hiện diện vào một trong những thời khắc trọng đại nhất của cuộc đời cô, tận mắt chứng kiến ngày cô khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy.



Thời gian cứ thế trôi qua, đã đến gần sát giờ cử hành lễ nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Hạ Kiều cùng Trình Khải đâu. Sự sốt ruột của Lâm Ngữ Yến dần chuyển thành nỗi thất vọng.

Vào giây phút cô quyết định từ bỏ, Trình Khải và Hạ Kiều hớt ha hớt hải chạy vào từ ngoài cửa. Hoá ra vì khách sạn này quá rộng lớn nên bọn họ đã bị lạc đường, may sao gặp được Trạch Siêu tình cờ đi ra ngoài hút thuốc, anh nhận ra hai người nên liền dẫn họ vào trong.

Lâm Ngữ Yến mừng rỡ đến bật khóc, hại cho Phương Trúc cùng các chuyên viên makeup ở bên cạnh được một phen hốt hoảng vì sợ lớp trang điểm của cô bị hỏng.

Nhưng không ngờ cơn đau tim còn chưa kịp qua đi thì mọi người đã ngay lập tức ăn phải một tô cơm chó: Chú rể dịu dàng xoa đầu cô dâu, yêu chiều nhìn cô cất giọng “Hỏng lớp trang điểm cũng không sao. Yên Yên của chúng ta vẫn rất đẹp.”

Phàm Dực sau khi tuỳ tiện phát cẩu lương xong thì cũng không làm phiền Lâm Ngữ Yến chuẩn bị nữa mà đi ra ngoài trước. Các chuyên viên nhanh chóng giúp cô dặm lại lớp trang điểm, sửa sang lại váy áo và khăn voan.

Đếm ngược mười giây thời khắc cô dâu tiến vào lễ đường, đèn trong khán phòng bỗng vụt tắt, chỉ còn sót lại vài đốm sáng lờ mờ từ ánh đèn sân khấu.

Mọi người vốn đang luyên thuyên chuyện trò rôm rả thì bị sự thay đổi đột ngột này làm cho im bặt. Ai nấy đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa, chờ đợi phần đặt biệt nhất trong buổi lễ ngày hôm nay.

Đếm ngược ba giây, Phàm Dực một thân âu phục nghiêm trang chỉnh tề, gương mặt lãnh đạm thường ngày giờ phút này cũng không giấu được sự vui mừng cùng mong đợi.

Đếm ngược không giây, cánh cửa cuối cùng cũng được bật mở, Lâm Ngữ Yến khoác trên người chiếc váy cô dâu lộng lẫy kiêu sa, chiếc khăn voan trắng được cài trên mái tóc đen nhánh buông xoã càng làm cô trông giống như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích một cách đầy kinh diễm.

Lâm Ngữ Yến từng bước từng bước tiến đến chỗ Phàm Dực đang đứng, mỗi một bước đi của cô, cánh hoa hồng đỏ hoà cùng kim tuyến lấp lánh từ phía trên được rải xuống phủ đầy trên mặt đất, cảnh tượng vô cùng diễm lệ.

Đôi mắt Phàm Dực sáng rực, nhìn Lâm Ngữ Yến từng bước tiến về phía mình, trái tim anh khẽ run lên vì hồi hộp. Một sự ngọt ngào tràn ngập đến tận tâm can, niềm hạnh phúc hoàn toàn hiện rõ nơi đáy mắt.

Vào lúc Lâm Ngữ Yến gần đến nơi, Phàm Dực tiến vài bước về phía cô, duỗi tay đỡ lấy bàn tay mảnh khảnh thon dài của Lâm Ngữ Yến, ôn nhu dìu cô bước lên bậc thang, nâng niu từng chút giống như thứ anh đang cầm không phải là bàn tay Lâm Ngữ Yến mà là một món bảo vật quý giá nhất trên đời.

Đứng trên bục sân khấu, dưới sự chứng kiến của hàng trăm người ngồi bên dưới khán phòng, Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực trao cho nhau lời thề nguyện hôn nhân, cặp nhẫn cưới cam kết, và cuối cùng là một nụ hôn nồng nhiệt lãng mạn.

Khoảnh khắc nụ hôn mãnh liệt kết thúc, hai đôi môi quyến luyến tách rời, Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực tựa trán vào trán đối phương, cả hai không hẹn mà trong lòng đều âm thầm hiện lên một ý nghĩ “Cảm ơn Ngài, đã cho con được gặp lại anh ấy/cô ấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.