Hạ Kiều và Trình Khải kinh ngạc nhìn Lâm Ngữ Yến rồi lại đưa mắt nhìn nhau, vài giây sau, Hạ Kiều mỉm cười khách sáo, xua xua tay “Không đâu, không đâu. Con không cần phải chăm sóc chúng ta đâu. Hơn nữa, cả đời này chúng ta sống ở thành phố Nam đã quen rồi, bây giờ nếu đến thành phố khác sống, sợ là chúng ta sẽ không quen được.”
Trình Khải cũng đồng tình với Hạ Kiều, ông gật gù lên tiếng bổ sung “Đúng vậy, hai con không cần phải làm vậy đâu. Con bé Hiểu Yên này cũng thật là, sao lại làm phiền bạn mình chăm sóc cho hai người già này chứ.”
“Nhưng...” Lâm Ngữ Yến còn muốn lên tiếng thuyết phục họ thêm, nhưng đã bị Phàm Dực ngăn lại. Anh từ lúc bước vào nhà đến giờ vẫn im lặng, giờ mới lên tiếng “Vâng, chúng con đã hiểu ý của hai bác rồi. Nhưng Hiểu Yên đã dặn, nếu hai bác không đồng ý chuyển đến thành phố Bắc sống cùng chúng con, vậy thì cô ấy sẽ mua một căn nhà ở thành phố Nam cho hai bác. Mỗi tháng cô ấy sẽ gửi phí sinh hoạt. Nếu hai bác không nhận, cô ấy sẽ không thể nói trước khi nào mới trở về nước. Có thể là 3 năm, 5 năm, hoặc 10 năm.”
Nói đoạn anh lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu, đặt xuống bàn trà rồi đẩy đến trước mặt hai người, tiếp tục lên tiếng “Đây là phí sinh hoạt của tháng này.”
Trình Khải và Hạ Kiều có chút khó xử nhìn Phàm Dực và Lâm Ngữ Yến, nhưng câu nói “Nếu hai bác không nhận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-long-mot-da/3678959/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.