Phàm Dực theo địa chỉ tìm đến một toà nhà bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố Bắc. Nơi này vẫn chưa được xây dựng xong, đất đá, xi măng cùng bụi bẩn ở khắp mọi nơi, trông vô cùng hoang sơ và tiêu điều.
Bên trong cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, toà nhà có nhiều tầng và được thiết kế theo hình trụ dài, nhưng ở mỗi tầng hầu như đều không có lan can hay tường thành bảo vệ, hoàn toàn trơ trụi trống rỗng.
Ở dưới sảnh chính, ngay trước mặt Phàm Dực lúc này là một mớ hỗn độn. Những thanh sắt, thanh gỗ, mảng tường bị tách rời, lưới bảo hộ, gạch đỏ, xi măng, đất cát xếp chồng lên nhau tạo thành một ngọn núi rác nhỏ nằm chễm chệ ngay giữa sảnh.
Những thanh trụ của toà nhà cũng bị nứt rất nhiều chỗ, cho thấy toà nhà này đã bị bỏ hoang trong một khoảng thời gian khá lâu.
Đang đưa mắt quan sát xung quanh, bỗng một tiếng huýt sáo to rõ phát ra từ bên trên khiến Phàm Dực ngay lập tức ngẩng đầu theo phản xạ.
Đập vào mắt anh là hình ảnh Lâm Ngữ Yến đang bị bịt mắt, hai tay cô bị trói ra đằng trước bằng một sợi dây thừng, đầu sợi dây được chừa dư một đoạn khá dài và được buộc vào cột nhà gần đó, bên cạnh là Trình Hiểu Yên cùng Phàm Huân đang nhướng mày nhìn anh bằng vẻ mặt thách thức.
“Yên Yên!” Phàm Dực có phần kích động, không nhịn được mà hét lên gọi tên cô.
Lâm Ngữ Yến nghe thấy là giọng của Phàm Dực thì cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-long-mot-da/3652228/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.