Chương trước
Chương sau
Lâm Ngữ Yến đang mải chìm đắm trong đau thương thì bên ngoài chợt vang lên tiếng chuông cửa. Cô thoát khỏi dòng suy nghĩ, kéo chăn lên cao khỏi đầu, che kín cả người.

Hiện giờ cô cảm thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi uể oải, cô không muốn làm gì cũng chẳng muốn mở miệng nói chuyện với ai.

Tiếng chuông ngoài cửa vẫn vang lên không dứt, người ở bên ngoài có vẻ đang rất gấp, sau năm, sáu lần bấm chuông nhưng không ai ra mở, người bên ngoài liền đưa tay lên đập đập vài cái.

Phương Trúc đứng bên trong này đang loay hoay qua lại không biết phải làm sao, cô không biết liệu mình có nên mở cửa hay không bởi vì thông qua mắt mèo cô nhìn thấy, người đến không ai khác chính là Phàm Dực.

Anh cùng Giang Mặc đang đứng sừng sững ngay trước cửa. Hơn nữa, sắc mặt của ông chủ Phàm trông vô cùng không tốt, cô không biết liệu mình nên mở cửa cho họ hay nên giả vờ như không có ai ở nhà.

Đang phân vân không biết nên chọn cái nào mới tốt thì giọng của Phàm Dực từ bên ngoài đột ngột truyền vào làm Phương Trúc sợ đến mức giật bắn người “Phương Trúc mau mở cửa. Tôi biết cô đang ở bên trong. Tôi đếm đến ba, nếu cô còn không ra mở thì tôi sẽ phá cửa.

Vừa dứt lời cảnh cáo, không một giây chờ đợi Phàm Dực ngay lập tức đếm “Một”

Phương Trúc hốt hoảng nhanh chân chạy ra mở cửa, vẻ khó xử cùng sợ sệt tràn ngập trên gương mặt cô.

Phàm Dực đưa đôi mắt lạnh tanh nhìn Phương Trúc, cất giọng “Ngữ Yến đâu?”

“Chị ấy... chị ấy... giờ này chắc chị ấy vẫn còn chưa thức dậy! Ông chủ Phàm anh muốn tìm chị ấy không phải nên về Mộng Yên sao ạ? Sao anh lại đến đây?” Phương Trúc run rẩy đáp lời, ngữ điệu lắp bắp thấy rõ.

Giang Mặc đứng bên này thấy Phương Trúc nói dối tệ đến mức ngay đến anh còn có thể nhìn ra được thì nhăn mặt bất lực nhìn cô. Anh lắc lắc đầu, miệng mấp máy ba chữ “Nói sự thật” một cách tròn trịa để cô có thể đọc hiểu khẩu



hình của mình.

Nhưng còn chưa kịp để Phương Trúc sửa sai, sắc mặt Phàm Dực đã sa sầm vì lời nói dối kia, lồng ngực anh phập phồng, giọng cất lên thêm vài phần kìm nén “Cô nên cảm thấy may mắn vì cô là người của Ngữ Yến.” Nói rồi không đợi Phương Trúc kịp phản ứng, Phàm Dực đã gạt cô sang một bên rồi sải bước vào trong.

Phương Trúc bị đẩy qua một bên cả cơ thể vô thức run rẩy, gương mặt lộ rõ vẻ khiếp đảm. Đáng sợ quá! Nét mặt vừa rồi của Phàm Dực thực quá đáng sợ! Trong phút chốc cô tưởng bản thân vừa tham quan một chuyến ở dưới âm tàu địa phủ trở về.

Giang Mặc theo sau Phàm Dực bước vào trong, nhìn thấy vẻ mặt Phương Trúc sợ hãi đến vậy thì liền tiến về phía cô, đưa tay xoa xoa đầu, thấp giọng trấn an “Không sao đâu, đừng sợ. Anh Dực không làm gì em đâu. Anh ấy chỉ là đang quá tức giận nên mới nặng lời như vậy thôi." Bàn tay Giang Mặc tiếp tục vuốt vuốt tóc cô, như để giúp Phương Trúc bình tĩnh trở lại, đôi mắt vẫn không lơ là quan sát Phàm Dực.

Phàm Dực sau khi bước vào trong liền nhanh chóng tiến về phía mấy căn phòng, ở trước mỗi phòng, anh đều đều đặn gõ cửa ba cái, đợi vài giây rồi mới vặn tay nắm mở cửa.

Nhà của Phương Trúc không lớn, chỉ vọn vẹn ba phòng. Sau khi đã mở cửa một phòng tắm và một phòng ngủ trống, Phàm Dực đứng trước căn phòng cuối cùng, anh một lần nữa đưa tay lên gõ ba cái, đợi vài giây rồi đưa tay vặn tay nắm.

Một sự căng chặt truyền đến lòng bàn tay, cánh cửa lần này đã bị khoá. Anh cũng đoán trước được sẽ như vậy, nên lại đưa tay lên gõ gõ “Ngữ Yến, anh biết em ở bên trong. Mau mở cửa cho anh. Anh muốn nói chuyện với em.”

Không có lời hồi âm nào được phát ra, Phàm Dực tiếp tục kiên nhẫn gõ cửa “Ngữ Yến, mau mở cửa cho anh. Hay là em muốn thấy anh phá hỏng cánh cửa này để vào?”

Lâm Ngữ Yến vẫn không hồi đáp lời nào, nhưng thay vào đó, âm thanh mở khoá cửa được truyền đến. Phàm Dực ngay lập tức liền siết chặt tay nắm vặn xuống rồi đẩy cửa mở ra, động tác anh có phần gấp gáp như sợ cô sẽ đổi ý mà khoá trái cửa lần nữa.

Anh thở hắt ra một hơi rồi bước vào trong, trước khi đóng cửa lại, anh đưa mắt nhìn Phương Trúc và Giang Mặc ở phía trước, khẽ cất giọng “Tôi mượn phòng một lúc.” Nói rồi anh xoay người cạch một tiếng đóng chặt cánh cửa.

Lâm Ngữ Yến sau khi mở khoá thì quay trở lại giường, tiếp tục trùm chăn kín mít, đến cả đầu cũng che lại. Phàm Dực đưa mắt nhìn cục ư trên giường, anh cụp mắt ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng lên tiếng “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Lâm Ngữ Yến nghe vậy thì trái tim bất chợt rung lên một nhịp, cô dịch người ra xa chỗ Phàm Dực ngồi, giọng cất lên có chút uỷ khuất “Anh đừng qua đây. Nếu anh muốn nói chuyện về việc ly hôn của chúng ta thì không cần đâu. Anh quyết định thế nào thì em sẽ làm theo như thế. Anh chỉ cần ký giấy rồi nhờ luật sư gửi đến cho em là được. Em không muốn nghe hai từ đó trực tiếp từ anh”



Phàm Dực thở dài một hơi, anh đưa tay muốn kéo tấm chăn đang trùm trên người Lâm Ngữ Yến xuống nhưng bị cô ghì chặt lại. Hai người giằng co chiếc chăn qua lại nhưng sức lực cô dĩ nhiên không thể bì được với Phàm Dực. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, phần thắng đã thuộc về anh.

Lâm Ngữ Yến bất lực chỉ đành dùng hai tay ôm mặt bịt tai, nằm úp người co ro trên giường. Một hai nhất quyết không muốn nghe bất cứ lời nào từ Phàm Dực, và đương nhiên cũng không đủ dũng khí nhìn mặt anh.

Phàm Dực sau khi giở thành công tấm chăn ra khỏi người cô thì tiện tay ném nó sang một bên, hai tay anh khoanh hai tay trước ngực, cong môi bật cười, vẻ mặt bất lực nhìn Lâm Ngữ Yến đang co ro trên giường như một con nhím xù gai.

Anh không nói gì chỉ từng bước tiến gần đến chỗ cô, hai tay luồn qua ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh, mũi kề vào sau gáy, hít hà tận hưởng mùi hương ngọt ngào quen thuộc.

Lâm Ngữ Yến có chút giật mình trước hành động thân mật bất ngờ của Phàm Dực, cô theo phản xạ thẳng lưng, hai gối tỳ trên giường, đưa tay vịn lấy cánh tay săn chắc đang ôm eo mình của anh. Sau cổ bị chọc đến buồn buồn không nhịn được mà co rụt lại “Anh... anh làm gì thế! Nhột quá”

Lâm Ngữ Yến cất giọng mang theo ý cười, phải biết cô là kiểu người cực kỳ sợ nhột. Mà điểm yếu này của cô dĩ nhiên không ai hiểu rõ hơn Phàm Dực.

Mắt thấy Lâm Ngữ Yến đã hạ xuống vỏ bọc gai nhọn phòng bị, một bàn tay anh bắt đầu không an phận mà lần mò lên trên, tìm kiếm nơi đồi núi non mềm trắng mút mà xoa nắn.

Một màn này của Phàm Dực quả nhiên thành công làm cho cô giật mình thảng thốt kêu lên một tiếng “Này! Phàm Dực!” Lâm Ngữ Yến cau mày quay phắt người nhìn anh, đôi mắt ánh lên chút tức giận.

Giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn nghĩ đến những chuyện đen tối như vậy? Hai người sắp ly hôn đến nơi rồi mà anh vẫn còn có tâm trạng làm ra những hành động không đứng đắn này. Chẳng lẽ mỗi lần nhìn thấy cô là trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc muốn thân mật thôi hay sao?

Lâm Ngữ Yến trong lòng chợt cảm thấy buồn bực, có chút uỷ khuất trước sự dửng dưng của anh.

Nhưng còn chưa kịp để lên tiếng trách móc, Phàm Dực đã nheo mắt nhíu mày, cất lời trách cứ cô trước “Em không mặc áo con? Đang ở bên ngoài mà em lại không mặc áo con?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.