Sáng hôm sau, ánh nắng cưỡi mây xuyên qua khung cửa sổ rọi vào phòng, hắt lên hai thân ảnh đang cuộn vào nhau trên chiếc giường lớn.
Ở bên ngoài, tiếng chim hót ríu ra ríu rít, tiếng xe cộ đông đúc qua lại, tiếng mọi người hăng hái chào hỏi nhau lần lượt vang lên lọt vào tai Lâm Ngữ Yến. Hàng mi cong dài của cô khẽ rung động, đôi mắt khép hờ dần mở hẳn.
Những âm thanh báo hiệu một ngày mới lại đến kia là những điều rất đổi bình thường mà mỗi sáng Lâm Ngữ Yến đều sẽ nghe thấy, nhưng hôm nay không hiểu sao lại đặc biệt cảm thấy thật dễ chịu và đáng yêu.
Cô quay sang nhìn người bên cạnh, nhưng không ngờ lại rơi vào đôi mắt đen tĩnh lặng sâu thẳm của anh. Lâm Ngữ Yến chợt cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Phàm Dực đã tỉnh từ bao giờ? Không biết liệu trong lúc ngủ cô có ngáy hay tư thế ngủ có khó coi lắm hay không?
Nghĩ đến đây cô cảm thấy thật xấu hổ mà kéo chăn cao lên che lấp cả mũi, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn lén nhìn anh.
Phàm Dực chỉ cần liếc mắt cũng đủ hiểu Lâm Ngữ Yến đang nghĩ gì, anh cong môi mỉm cười nhìn phản ứng ngại ngùng vô cùng đáng yêu của cô, ánh mắt thập phần nuông chiều "Em không có ngáy, cả đêm nằm ngủ rất ngoan."
Lúc này Lâm Ngữ Yến mới chịu kéo tấm chăn xuống, cô dè dặt hỏi lại "Thật không?"
"Thật." Phàm Dực cười đến cong cả đôi mắt.
Lâm Ngữ Yến vui vẻ lại lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-long-mot-da/3605441/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.