Lúc Lâm Ngữ Yến tan làm trở về đã là 9 giờ tối, toàn thân cô mệt mỏi rã rời, lê từng bước nặng nề vào trong. Vừa vào cô liền bắt gặp Phàm Dực đang yên tĩnh ngồi trên sofa.
Khắp biệt thự là một mảng im ắng đến bất thường. Thật kỳ lạ, hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng của bất kỳ người làm nào, ngay cả Chu Khánh người lúc nào cũng có mặt ở mọi ngóc ngách trong căn nhà, giờ phút này cũng chẳng thấy đâu.
Lâm Ngữ Yến đưa mắt lén liếc nhìn biểu cảm của Phàm Dực, trùng hợp thay anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung được chừng mấy giây, Lâm Ngữ Yến liền giật mình quay phắt người lại, toang rời đi lên lầu.
Nhưng cô còn chưa đi được hai bước thì đã bị giọng nói của Phàm Dực làm cho khựng lại "Sắp tới cô có một dự án phim, có phải không?"
Câu hỏi bất chợt của anh làm cô có chút không phản ứng kịp, nhưng rất nhanh sau cô đã đáp lời "Đúng vậy."
"Thể loại gì? Đóng cùng với ai?" Phàm Dực tiếp tục đặt câu hỏi, đôi mắt anh vẫn điểm tĩnh như mặt hồ êm ả không chút gợn sóng.
"Đô thị tình cảm. Đóng cùng với Lương Thoại Lam, Ân Kỳ, và Trịnh Châu Khải." Được hỏi thì Lâm Ngữ Yến trả lời, nhưng sau đó cô chợt cảm thấy có chút không đúng. Sao cô lại phải trả lời răm rắp những câu hỏi của Phàm Dực cơ chứ?
Nhớ lại tối qua anh đã tức giận và còn lớn tiếng với cô vì một món đồ, cô vẫn còn rất giận anh. Từ hôm qua đến nay anh cũng vẫn chưa hề lên tiếng nói lời xin lỗi, vậy nên hiện tại cô chẳng muốn nói chuyện với anh chút nào.
Lâm Ngữ Yến nhướng mày hừ lạnh một tiếng, bực dọc cất giọng "Nhưng mà tại sao tôi lại phải báo cáo cho anh nghe về công việc của tôi nhỉ?" Nói rồi cô liền lập tức xoay người, lần nữa định bước lên lầu.
"Trước khi nhận lời đóng phim, cô có đọc qua kịch bản chưa?" Phàm Dực lại lên tiếng, có điều lần này ngữ khí trong lời nói của anh không còn sự điềm tĩnh mà thêm vài phần kìm nén trong đó.
"Rốt cuộc anh muốn nói gì? Là một diễn viên, trước khi nhận lời tham gia phim tôi đương nhiên phải đọc qua kịch bản." Lâm Ngữ Yến lần nữa dừng bước, cô xoay người, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Nghe câu trả lời của Lâm Ngữ Yến, Phàm Dực liền đứng phắt dậy, sải bước dài tiến đến chỗ cô, anh nghiến răng chất vấn, gương mặt đỏ gay vì tức giận, ánh mắt như ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy, có thể thiêu đốt bất kì ai nhìn vào "Vậy mà cô dám nói rằng cô và tên họ Ân kia không có gì với nhau sao? Không có gì mà mấy bữa trước vừa bị tung tin đồn ở chung phòng khách sạn, vài hôm sau lại cùng hắn đóng phim tình cảm. Không có gì mà lại đi nhận lời tham gia bộ phim có tới hơn chục cảnh hôn và cảnh nóng cùng hắn. Lâm Ngữ Yến à Lâm Ngữ Yến, cô nói xem tôi lấy gì để tin cô?"
Lâm Ngữ Yến cảm thấy lời cáo buộc của Phàm Dực thật nực cười. Ý anh đây là muốn buộc tội cô cùng Ân Kỳ ở sau lưng anh ngoại tình sao? Đúng là không còn chuyện gì có thể nực cười hơn.
Lâm Ngữ Yến thật muốn cười lớn thành tiếng nhưng chẳng hiểu sao lại không thể. Hốc mắt chợt cảm thấy vô cùng đau nhức, cô lên tiếng quyết liệt đáp trả Phàm Dực, nhưng giọng nói lại có chút run rẩy nghẹn ngào "Vậy thì sao? Liên quan gì đến anh? Anh cho rằng anh thực sự là chồng tôi sao? Anh đã quên mất mối quan hệ giả của chúng ta rồi ư? Anh chỉ là chồng của tôi trên giấy tờ mà thôi! Trong hợp đồng cũng đã ghi rõ 'không được xen vào đời sống riêng tư của đối phương'! Tôi làm gì là chuyện của tôi. Tôi muốn hôn ai, đóng cảnh nóng với ai là quyền của tôi. Anh không có tư cách can thiệp!"
Trong phút chốc, sắc mặt Phàm Dực bỗng sa sầm, lồng ngực anh phập phồng vì tức giận, nắm tay siết chặt đến nổi hết cả gân. Chẳng nói chẳng rằng, anh đột nhiên tiến sát lại, một tay ôm lấy eo Lâm Ngữ Yến, tay còn lại nâng gáy cô lên rồi hôn xuống.
Lâm Ngữ Yến ban đầu vì quá bất ngờ còn chưa hiểu tình hình, mấy giây sau cô mới có phản ứng. Cô cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng lại bị vòng tay rắn chắc của Phàm Dực siết càng chặt hơn.
Lâm Ngữ Yến cũng không phải thuộc dạng nữ tử chân yếu tay mềm gì, cô biết chút võ phòng thân và thậm chí còn có thể xử lý ít nhất hai tên côn đồ cùng lúc nhưng Phàm Dực thực sự quá mạnh.
Bị cánh tay rắn rỏi cứng như thép của anh vây hãm trong lòng, Lâm Ngữ Yến dù có cố gắng phản kháng, chống cự cách mấy cũng vô dụng.
Nụ hôn cưỡng ép này kéo dơn hơn chục giây thì Phàm Dực mới chịu thả lỏng cánh tay ôm Lâm Ngữ Yến. Gò má cô phiếm hồng vì sự kích thích, hơi thở có phần gấp gáp, cô dùng sức đẩy người Phàm Dực ra, đôi mắt phẫn nộ nhìn thắng vào anh.
Phàm Dực gương mặt có chút thỏả mãn, yết hầu khẽ động đậy lên xuống, anh thấp giọng lên tiếng "Tôi là chồng hợp pháp của em. Trên giấy tờ là vậy, thực tế cũng sẽ là vậy. Tôi chẳng những có tư cách can thiệp vào đời sống riêng tư của em, tôi còn có thể hôn em, ngủ với em! Vậy nên trước khi tôi cho đóng băng dự án phim chết tiệt đó, hay thậm chí là phong sát cái tên họ Ân kia, em mau chóng rút khỏi đi. Sau này cũng không được phép có dính dáng gì đến hắn nữa."
"Tôi không thích. Dựa vào đâu tôi phải nghe lời anh?" Lâm Ngữ Yến cau mày, quật cường lên tiếng.
Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết không chịu từ bỏ của Lâm Ngữ Yến, trong lòng Phàm Dực không khỏi cảm thấy nguội lạnh thêm vài phần. Anh nhếch mép nở nụ cười trào phúng, lần nữa tiến đến áp sát, giữ chặt lấy người cô rồi hôn xuống.
Khác với vừa nãy, nụ hôn lần này vừa sâu vừa kéo dài. Động tác của Phàm Dực như mang theo sự tức giận, thô bạo gấp gáp, nồng nhiệt điên cuồng không ngừng cắn mút đôi môi của Lâm Ngữ Yến.
Nụ hôn kéo dài gần hai phút nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Vốn dĩ xuất phát điểm từ sự phẫn nộ, nhưng hiện tại không khí giữa hai người ngày càng trở nên ái muội. Thân nhiệt của cả hai đang dần tăng lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Phàm Dực cũng bắt đầu trở nên mất kiểm soát, anh ghì chặt người Lâm Ngữ Yến, hết lần này đến lần khác tham lam cướp lấy không khí từ miệng cô, làm đôi môi cô trở nên sưng tấy. Anh theo sự mơn trớn kích thích mà đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô, dây dưa quấn quýt.
Lâm Ngữ Yến ban đầu giãy giụa kịch liệt, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Phàm Dực nhưng trước sức lực của anh, cô dần trở nên mất sức và thất bại trong việc trốn thoát.
Dưới sự kích thích của nụ hôn, Lâm Ngữ Yến cả người mềm nhũn, đầu óc bắt đầu trở nên mơ màng, mặc cho
Phàm Dực dày vò đôi môi mình. Mãi cho đến khi anh đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô, Lâm Ngữ Yến mới chợt tỉnh lại.
Nhận ra mọi thứ đang dần vượt quá tầm kiểm soát, cô cố gắng đập đập tay vào vai Phàm Dực, hi vọng anh tỉnh táo lại để biết bản thân đang làm gì.
Quả nhiên sau khi Lâm Ngữ Yến đập đập vài cái vào vai, tuy lực không mạnh nhưng đủ làm Phàm Dực trở nên tỉnh táo lại.
Anh quyến luyến rời khỏi đôi môi Lâm Ngữ Yến, đôi mắt đục ngầu nhuộm đầy dục vọng chiếu thẳng vào cô. Tâm trạng anh có chút hồi hộp, mong chờ phản ứng của Lâm Ngữ Yến.
Hai má cô đỏ bừng vì sự kích thích, hơi thở dồn dập gấp gáp, đôi môi sưng đỏ càng làm tăng thêm vẻ quyền rũ, gương mặt cô kiều diễm rung động lòng người nhưng đôi mắt lại long lanh ngập nước.
Nhìn thấy dáng vẻ uất ức đến mức sắp khóc của Lâm Ngữ Yến, nơi nào đó trong trái tim Phàm Dực bỗng thắt lại đến đau nhói, đầu mày anh khẽ cau lại, đôi mắt không giấu được sự thất vọng cùng hụt hẫng "Em ghét tôi đến vậy?"
Lâm Ngữ Yến như tức nước vỡ bờ, nước mắt cô rơi lã chã, không kìm được sự tức giận mà tát Phàm Dực một cái.
Nhưng một cái tát vẫn chưa đủ để đền bù những uất ức mà Lâm Ngữ Yến phải chịu, tay cô siết chặt thành nắm đấm, không ngừng đánh vào ngực anh như để trút giận.
Vừa đánh cô vừa cất giọng đầy nức nở "Anh rõ ràng đã có cô Dương Huyền. Anh rõ ràng không thích tôi. Anh rõ ràng bài xích cuộc hôn nhân của chúng ta đến vậy. Tại sao lại hôn tôi? Trong lòng anh đang mang bóng hình của người con gái khác, sao anh còn dám hôn tôi chứ!"
Càng nói Lâm Ngữ Yến càng không kìm được mà nước mắt rơi nhiều hơn. Sự đè nén bao nhiêu lâu nay cứ như vậy mà tuôn trào ra hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]