Phàm Dực dừng bước, anh xoay người lại thì nhìn thấy Lâm Ngữ Yến đã dậy từ bao giờ, đôi mắt vô cùng tỉnh táo nhìn anh.
Phàm Dực đi về phía giường bệnh, vừa cất giọng "Tôi làm cô thức giấc sao? Ngủ tiếp đi, tôi ra ngoài một chút rồi quay lại." Nói đoạn anh giữ lấy hai vai Lâm Ngữ Yến, hơi dùng sức muốn ghì người cô nằm xuống giường.
Nhưng Lâm Ngữ Yến không hề hợp tác, cô hơi vùng vẫy, biểu tình không muốn nằm xuống. Phàm Dực thấy vậy thì động tác ngừng lại, anh buông bàn tay đang giữ vai cô ra, nhướng mày hỏi "Sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"
Lâm Ngữ Yến lúc này đột nhiên nhồm người dậy, hai tay choàng qua ôm lấy cổ Phàm Dực, khuôn mặt vùi vào hõm vai anh, giọng cất lên vừa nũng nịu vừa khẩn thiết "Anh đừng đi có được không?"
Phàm Dực hơi nhíu mày, tay anh vịn lấy vai cô, giọng trầm trầm cất lên "Cô không khoẻ chỗ nào sao?"
Lâm Ngữ Yến lắc lắc đầu, gương mặt vẫn vùi ở cổ anh "Không có, chỉ là tôi không muốn anh đi. Anh ở lại đây đi có được không?"
Thật ra không phải Lâm Ngữ Yến đột nhiên trở nên ủỷ mị, chỉ là vừa rồi nghe thấy Phàm Dực nói chuyện điện thoại, cô đoán anh là có hẹn với cô ca sĩ Dương Huyền và đang chuẩn bị đi gặp cô ấy.
Dù biết làm vậy là rất nhỏ nhen ích kỷ nhưng Lâm Ngữ Yến không muốn quản nhiều đến vậy.
Tuy hai kiếp là một nhưng Lâm Ngữ Yến đã thực sự sống qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-long-mot-da/3605433/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.