Dương Lạc sau khi về nhà không ngừng chạy theo hỏi cô về Cố Viễn Thần, Thời Nhiễm nhất thời không biết làm thế nào, cô chọn cách im lặng suốt cả quãng đường nhưng cô bạn này của cô tất nhiên sẽ không bao giờ buông tha cho cô rồi. 
Cô đứng ở bãi đỗ xe hít một hơi nhìn Dương Lạc “ Tiểu Lạc được rồi đừng hỏi nữa, anh ấy là bạn trai cũ của tôi ” cô nói xong liền đi đến than máy chung cư. 
“ Cmn vậy anh ta là lý do khiến cậu thành thế này? ” Dương Lạc cho dù lờ mờ đoán ra cũng không dám tin vào sự thật, hai mắt cô nàng mở to đầy bất ngờ. 
Thời Nhiễm nhếch mép, chán nản nhìn Dương Lạc “ Cậu mau về nhà đi ” nói xong liền dúi chìa khoá xe vào tay cho bạn mình. 
Đau đầu chết đi được, chuyện này mà để Lục Bách Hiên biết thì coi như cô đang đi tự sát, cô về nước một phần sợ anh, một phần cũng muốn gặp lại anh. Nhưng mà tình cảnh vừa gặp đã mắng, ghét thẳng mặt thế này khiến cô có chút tự ti. 
Thời Nhiễm ngồi vào bàn làm việc, cô dùng bút cảm ứng bắt đầu chia tỷ lệ cơ thể rồi đi đường nét của những bàn thiết kế đầu tiên trong bộ sưu tập mới. Bởi vì chọn chủ đề cây ngô đồng cho nên cô chỉ lấy ba màu, hồng, xanh, vàng là màu chủ đạo của bộ sưu tập lần này. 
Chỉ khi bản thân cố gắng bận rộn, cố gắng tiến về phía trước không được dừng lại, sau khi xảy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-long-khong-thay-doi/2893458/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.