Bệnh viện gần trưa cũng chẳng còn bao nhiêu người, nắng trưa rất gắt nhưng với bầu không khí lạnh thì nó làm có chút ấm áp, trên người Thời Nhiễm đều mặc áo len, tóc cô búi lên trông vô cùng gọn gàng để lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp. 
Đứng trước phòng anh cô có chút do dự không dám bước vào, cô không biết anh lại muốn làm gì, cũng không biết có phải anh lại mắng mình nữa không, đôi mắt của cô trong sáng nhìn vào cách cửa kính được ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến người ta có chút không thuật mắt. 
Cô thở hắc ra một hơi, cuối cùng vũng vặn cửa mở ra bước vào bên trong, cả cơ thể cô đột nhiên cứng đờ, anh ngồi quay lưng lại, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên người anh, bóng lưng to lớn ấy khiến trái tim cô khẽ nhói lên. 
Ánh nắng của mặt trời hình như rất hợp với anh, cho dù người khác khó chịu khi bị nắng chiếu vào người mình thì anh cũng không ngoại lệ, chỉ là trên người anh khi được nắng chiếu vào lại trở nên vô cùng đẹp. 
Đẹp đến mức khiến cô không cần mặt mũi, không cần sĩ diện mà theo đuổi anh, chỉ tiết chàng thiếu niên 8 năm trước hiện tại đã không còn là của cô, cô của năm trước đã thay đổi không còn là cô bé ngây ngô năm đó chạy theo anh dưới bóng cây ngô đồng. 
“ Em đến lấy đồ ” Cô khẽ lên tiếng không nóng không lạnh chỉ nhàn nhạt vô cảm. 
Cố Viễn Thần nâng gọng mắt kính bằng ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-long-khong-thay-doi/2893423/chuong-25.html