Cố Viễn Thần đưa Thời Nhiễm về nhà, anh còn lái xe trên con đường cây ngô đồng mà lúc trước anh và cô vẫn hay tan học cùng nhau, cùng nhau ngồi ăn những món quà vặt trên đường.
Trong lòng cô có chút nhói lên, cô có chút không dám đối diện với thực tại, mọi thứ quá nhanh, lại quá trùng hợp khiến cô bất giác mà sợ mọi thứ sẽ lặp lại.
“ Em về nhà Dương Lạc sao? ” Ánh mắt của anh vẫn nhìn thẳng, tay chỉnh lại điều hoà rồi mới nhàn nhạt lên tiếng.
Cô chỉ gật đầu rồi khẽ “ ừm ” một cái.
“ Nhà tôi vẫn còn phòng, em ngủ tạm có được không? Bây giờ trễ như vậy không thể phiền người khác ”
Nghe anh nói cô bất giác đưa mắt nhìn anh, rõ ràng hai người ở cùng tầng nếu về đó cô có thể ngủ ở nhà mình, cần gì phải nghĩ đến chuyện phòng của nhà anh còn phòng trống hay không chứ.
“ Nhà em ở đó, em không quên mật khẩu cũng không mộng du ”
Cô nhắc đến hai chữ “ mộng du ” anh liền bất giác giật mình như sợ cô phát hiện ra là anh đang giả vờ vậy, nhưng cô nói cũng có lý cho nên anh cũng thể ép cô đến nhà mình ở chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Lái xe vào bãi đỗ của khu chung cư, hai người bước xuống xe anh cầm lấy áo vest đưa cho cô, dù sao trời cũng rất lạnh, cô đề kháng yếu nếu không cẩn thận có khi lại bệnh vặt.
Hai người từ khi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-long-khong-thay-doi/2893393/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.