Cố Viễn Thần lái xe bên cạnh cô vẫn đang ngủ, lâu lâu anh lại liếc nhìn cô một cái, cảm giác rất lạ, kể từ sau cuộc gọi của mẹ mình, anh cứ cảm thấy có cái gì đó từ mẹ anh.
Tại sao bà ấy lại biết Thời Nhiễm? còn kiên quyết muốn anh tránh xa cô, giữa mẹ và cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thời Nhiễm lúc này vì tâm trạng không tốt, cô lại gặp phải ác mộng, vẫn là giấc mơ đó, vẫn là giấc mơ mất đi anh, gương mặt của cô tái mét, tay nắm chặt, hàng chân mày không ngừng nhíu lại đầy khó chịu.
Đưa cô về nhà, từ lúc thức dậy đột nhiên cô rất kiệm lời, còn bảo anh đến bệnh viện làm việc đi, cuối cùng cô vẫn quay lưng lại đi lên nhà mà không hề có anh đi cùng.
Ánh mắt của anh nhìn theo bóng lưng của cô, trái tim khẽ nhói lên, chẳng hiểu thế nào anh lại cảm thấy bóng lưng của cô rất cô đơn, nhưng anh lần này cho dù chuyện gì xảy ra cũng không buông bỏ cô, mà nói đúng hơn suốt thời gian qua anh chưa từng buông bỏ cô.
Anh phải tìm hiểu xem tám năm qua rốt cuộc cô đã trải qua những gì, ở Thụy Điển thế nào, nhất định phải tra cho rõ từng cái một, bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn cảm thấy không đúng, nhưng vẫn là không biết chỗ nào không đúng.
Chỉ là anh đã luôn cho rằng cô chê bai anh.
Cố Viễn Thần lái xe đến bệnh viện làm việc.
Bệnh viện trung tâm Hồ Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-long-khong-thay-doi/2893366/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.