Thanh âm nhẹ nhàng của anh từ phía sau lưng cô vang lên “ Đi đâu? ”
Thời Nhiễm cơ thể khẽ run lên, chậm rãi quay đầu nhìn anh, không đồng ý thì thôi, chẳng lẽ anh còn muốn chọc quê cô sao? như vậy thì cũng tàn nhẫn quá rồi. Cố Viễn Thần đứng thẳng người bước đến một bước đứng trước mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô.
“ Sao? em lại định chạy trốn khỏi anh thêm lần nữa? ” Giọng điệu nghe có chút giận dỗi, anh đặt tay lên eo cô, tựa trán mình vào trán cô.
Thời điểm này cô vẫn. chưa hiểu ý anh muốn là gì, hơn nữa chẳng phải khi nãy cô hỏi thì anh im lặng sao? cô nhìn anh bĩu môi uất ức “ Không phải anh im lặng sao? ” rõ ràng là tại anh vậy mà anh còn trách cô nữa.
Anh hôn nhẹ lên môi cô một cái “ Anh là đang suy nghĩ nên im lặng, cũng chưa từ chối em ” nụ cười trên môi của anh vẫn duy trì rất trọn vẹn đẹp đẽ mà dành cho người ở trước mắt.
Hai mắt của cô bắt đầu ngấn nước ôm chầm lấy anh, bật khóc nức nở như đứa trẻ vừa bị ức hiếp “ Em còn tưởng anh sẽ từ chối em...hức...hức ” tiếng nức nở của cô khiến anh đau lòng chết đi được, tiểu bảo bối tâm can của anh cứ động một tí vào cô là khóc.
“ Tiểu Thời Nhiễm em bị ngốc sao? mắng em cũng khóc, đối tốt với em cũng khóc, mang em lên giường cũng khóc, đồng ý quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-long-khong-thay-doi/2893350/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.