Ở khách sạn, Cố Viễn Thần vừa bước ra khỏi phòng tắm, anh mặc chiếc áo choàng tắm màu trắc đặc trưng của khách sạn, tay cầm lấy khăn bông lau lau mái tóc ướt của mình, tay còn lại cúi người cầm điện thoại từ trên bàn.
Ngón tay thuần thục, đôi mắt đen láy không có bất kỳ cảm xúc nào, lướt màng hình điện thoại, vừa mở lên đã nhìn thấy một tràn tin nhắn của Thời Bắc gửi đến liên tục.
Anh đúng là không chọn lầm người, Cố Viễn Thần ngồi xuống cầm máy sấy tóc lên, tiếng máy sấy cũng không làm cho anh lay động, nhìn nội dung tin nhắn hàng chân mày khẽ nhíu lại.
Thời Bắc.
“ Anh Thần! Chị em bị mẹ gọi rồi, hôm qua em thấy mẹ sắc mặt khó coi lắm khi xem ảnh của anh chị ”.
“ Không xong rồi, không xong rồi chị gái em khóc rồi, anh Thần anh có đến Giang Thành không, nếu không anh mau đến lẹ đi chị em khóc nhiều lắm rồi ”
“ Anh đến mau lên đi, em sợ mẹ sẽ mắng chị gái em nữa mất ”.
Cố Viễn Thần không thèm sấy khô tóc, anh trực tiếp đi đến vali lấy quần áo rồi thay vào, ngón tay gõ mấy cái đã nhắn tin gửi cho Thời Bắc.
“ Sang phòng chị em, mở chốt cửa sổ giúp anh ”
Thời Bắc nhanh chóng đọc được tin nhắn, thừa cơ hội lúc cô không có trong phòng vẫn đang dưới bếp ăn tối thì tháo chốt cửa sổ, nhưng vẫn để cửa sổ yên ắng như đã chốt lại vậy.
Cô không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-long-khong-thay-doi/2893332/chuong-72.html