Không cần đợi đến vài ngày sau, mi mắt của Dư Tiểu Ly khẽ cử động, cô khó khăn mở mắt để tiếp thu ánh sáng sau một giấc ngủ dài, bởi vì ngủ quá lâu cho nên quá trình cô tiếp nhận ánh sáng vào buổi sáng rọi vào phòng bệnh có chút lâu.
Phải mấy hơn mười phút mắt cô chớp chớp mấy cái mới có thể tiếp thu được ánh sáng, bỗng dưng cảm thấy cánh tay có chút nặng, cô khẽ nghiên đầu nhìn thấy Cố Bắc vẫn nắm lấy tay cô mà ngủ.
Dư Tiểu Ly rút tay lại, khẽ luồng vào trong mái tóc của anh xoa xoa mấy cái, Cố Bắc liền giật mình ngồi thẳng người dậy dụi dụi mắt nhìn người con gái đang mở to mắt nhìn anh.
“ Vợ ơi....Hức...em ngủ lâu quá chồng em sắp già rồi ” Cố Bắc vừa nhìn thấy cô đã mít ướt khóc sướt mướt ôm chầm lấy cô, anh không biết diễn tả cảm giác này thế nào nữa.
Vừa vui vừa hạnh phúc, hạnh phúc chết đi được, mẹ kiếp anh đã đợi khoảnh khắc này suốt năm năm rồi, đã năm năm rồi đấy không phải ngày một ngày hai đâu.
Tiểu Ly khó khăn nở nụ cười, cô mấp mấy môi một lúc mới có thể thành tiếng “ Khóc...gì chứ, anh đã ba mươi mấy tuổi...rồi không phải con nít đâu ” cô nâng mặt anh lên đối mắt với mình.
Cố Bắc cúi đầu hôn lên môi cô một cái, bật cười “ Vợ, đợi em tỉnh Viễn Thần đã nó đã lên chức ba rồi ” anh có chút tức giận vì bị em trai mình nói xiên nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-long-khong-thay-doi/2893283/chuong-102.html