"Lâm Tổng tìm tôi có chuyện gì không?" Giọng nói Phạm Vân Huyên nhàn nhạt, cảm giác mang theo khoảng cách xa lạ. "Không có gì, chỉ là thấy cô mấy ngày không đi làm, cho rằng cô muốn nghỉ, dù sao tôi cũng đã bỏ ra số tiền lớn mua cô về, tôi cũng không muốn cô có việc gì, dù sao tôi cũng không muốn làm ăn thua lỗ, lần này tùy ý bỏ bê công việc coi như xong, lần sau không cho phép tùy tiện bỏ việc." Trong lòng Lâm Thụy Cảnh quan tâm muốn quéo, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ nhà tư bản máu lạnh. Phạm Vân Huyên nghe Lâm Thụy Cảnh nói như vậy cũng không ngoài ý muốn, nhưng trong lòng vẫn nhàn nhạt khổ sở. "Lâm Tổng yên tâm, ngài đầu tư tiền lên người tôi, tôi nhất định sẽ giúp ngài kiếm về, về chuyện bỏ việc, sẽ không có lần sau nữa." Phạm Vân Huyên thật lòng nói, nói đến chuyện này, mình và người kia đối với Lâm Thụy Cảnh vẫn còn thiếu ơn, nàng sẽ đền ơn lại cho cô. Thái độ Phạm Vân Huyên xa lạ như vậy làm Lâm Thụy Cảnh có cảm giác bị người ta bóp lấy tim mình một cái làm cho nhói đau, Lâm Thụy Cảnh muốn nói thêm gì nữa, nhưng cũng không biết nên nói cái gì cho phải, đối với chuyện tình cảm, cô là một người vụng về. Phạm Vân Huyên nhìn Lâm Thụy Cảnh không lên tiếng nữa, cảm giác có một chút mất mác, nàng nghĩ mình cũng không có biện pháp mặt dày như trước đây sống chết dây dưa dán vào cái mông lạnh của cô, nàng chỉ là nhân viên, còn cô lại là bà chủ. Chẳng qua nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc của Lâm Thụy Cảnh, nhơ đến người kia đã rời đi, vẫn cảm thấy vô cùng đau thương. "Nếu như không có chuyện gì khác, tôi ra ngoài trước." Phạm Vân Huyên không dám nhìn Lâm Thụy Cảnh lâu, nàng sợ tâm tình của mình lại mất khống chế. "Đứng lại!" Lâm Thụy Cảnh không muốn Phạm Vân Huyên cứ như vậy mà đi, cơ hồ theo bản năng gọi nàng mới vừa quay lưng lại. Phạm Vân Huyên xoay người nhìn về phía Lâm Thụy Cảnh, chờ đợi Lâm Thụy Cảnh nói. "Nếu như cô muốn đến chỗ của tôi ở, tôi có thể miễn cưỡng đáp ứng cô." Lâm Thụy Cảnh muốn ở cùng với Phạm Vân Huyên, nhưng giọng nói lại không được tự nhiên và ngạo kiều, dù vậy, đây cũng là chuyện lớn nhất Lâm Thụy Cảnh có thể làm ra để lấy lòng người khác. "Không cần, cảm ơn hảo ý của Lâm Tổng. Lâm Tổng, trước đây tôi và chị ấy làm chuyện có lỗi với chị, bây giờ, tôi thay mặt chị ấy nói một tiếng xin lỗi với chị, sau này sẽ không phiền chị nữa." Phạm Vân Huyên cúi người với Lâm Thụy Cảnh, sau đó hết sức thành khẩn nói xin lỗi, nói xong liền quay người rời đi. Lần này Lâm Thụy Cảnh không kêu Phạm Vân Huyên lại nữa, cô biết Phạm Vân Huyên làm như vậy là muốn vạch rõ giới hạn với cô, sau này chỉ đơn thuần là quan hệ giữa bà chủ và nhân viên. Lâm Thụy Cảnh cảm giác ngực mình bị đào một hố lớn, trong lòng chỉ toàn là cảm giác khó chịu và uất ức không cam lòng, cô có cảm giác mình bị qua cầu rút ván. Tại sao Phạm Vân Huyên có thể làm cho cô động tâm xong, lại có thể buông tay bất kể! Dựa vào cái gì nàng nói đến là đến, nói đi là đi, lúc đến mình có cho phép sao, bây giờ rời đi, mình cũng có đồng ý sao? Tùy tùy tiện tiện động thân thể của mình, nói một câu xin lỗi là được rồi sao? Vậy phạm nhân chỉ cần nói một câu xin lỗi là không cần phải ngồi tù nữa hả? Nội tâm Lâm Thụy Cảnh có rất nhiều cảm giác tức giận và không cam lòng, nhưng Lâm Thụy Cảnh chỉ chán nản ngồi trên ghế làm việc, cô biết Phạm Vân Huyên không có tình cảm với mình, mình không thể nào dây dưa không thả, tự ái của cô không cho phép! Phạm Vân Huyên từ phòng làm việc đi ra, trở lại nằm trên xe mình, thật ra nàng không lừa được mình, khi Lâm Thụy Cảnh gọi nàng lại nói câu kia, trong lòng nàng ít nhiều gì cũng động tâm, nhưng nàng cũng không cho phép bản thân mình làm ra chuyện như vậy, vừa mới biết người mình yêu mất, lại có thể lăn vào ngực một người khác. Mặc dù trong nháy mắt đó, nàng thực sự muốn lừa mình dối người, ở lại bên cạnh Lâm Thụy Cảnh, thậm chí nàng còn suy nghĩ, có thể nào có một ngày, người kia lại quay về thân thể Lâm Thụy Cảnh, nhưng nàng lại cảm thấy ý nghĩ như vậy là cực kỳ ích kỷ, dù sao Lâm Thụy Cảnh cũng là người vô can. Mặc dù người kia đã vĩnh viễn không trở lại nữa, nhưng Lâm Thụy Cảnh cũng là sợi dây liên kết duy nhất còn sót lại, ít nhất thân thể Lâm Thụy Cảnh đối với nàng cũng có ý nghĩa, Lâm Thụy Cảnh và người kia dùng chung một thân thể, mình cũng như vậy mà quyến luyến thân thể này. Nhưng thật ra nàng biết, nếu như vậy là cực kỳ bất công với Lâm Thụy Cảnh, mặc dù nàng không biết Lâm Thụy Cảnh dùng tâm trạng gì để nói câu đó với nàng, là thương hại nàng hay là thói quen? Phạm Vân Huyên không dám hy vọng Lâm Thụy Cảnh cũng sẽ yêu mình, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Phạm Vân Huyên diễn vai phụ nên có khi mấy ngày nàng cũng không có phân cảnh diễn. Thời gian của nàng được bố trí cực kỳ chặt, nhưng Phạm Vân Huyên vẫn còn cảm thấy chưa đủ, nhận thêm nhiều bộ phim khác, làm cho mình cực kỳ bận rộn, đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Phạm Vân Huyên hoàn toàn bận rộn, nàng thậm chí có khi đi đến nơi khác diễn mấy tháng không về, Lâm Thụy Cảnh cũng không thấy được nàng. Một năm chỉ gặp mấy lần, tâm tình Lâm Thụy Cảnh hình như đã có thể yên ổn xuống, không còn xao động như lúc mới biết mình thích Phạm Vân Huyên, thậm chí có lúc Lâm Thụy Cảnh còn nghĩ, mình thích Phạm Vân Huyên có khi chỉ là ảo giác, nhưng mà hình ảnh vận động trên giường với trí nhớ của người kia vẫn ám ảnh trong đầu cô. Chỉ là Lâm Thụy Cảnh không phát hiện ra, thực ra không lúc nào cô không chú ý đến Phạm Vân Huyên, dĩ nhiên là do Phạm Vân Huyên đã bắt đầu thành minh tinh, bất cứ tin tức gì dù là nhỏ nhất, không cần chú ý thì cô cũng có thể biết. Tiền Lâu Tĩnh và Phạm Vân Huyên hợp tác xong bộ phim đó xong, Tiền Lâu Tĩnh cũng bắt đầu nổi tiếng, hơn nữa, còn nổi tiếng hơn so với Phạm Vân Huyên lúc đầu, bởi vì Tiền Lâu Tĩnh là dạng người rất có duyên, tất cả nam nữ lớn bé đều thích nàng. Phạm Vân Huyên lại là dạng người cố gắng, lúc mới nổi tiếng, vội vàng dùng hết tất cả sức lực, tham gia hầu hết các trương trình tạp kỹ, cũng quay nhiều bộ phim chất lượng cao, bất kể là người hâm mộ hay là đồng nghiệp đều biết đối xử, nên thu hút rất nhiều fan, thậm chí còn có một lực lượng fan cuồng trung thành. Cho nên ai nổi tiếng hơn ai cũng không quan trọng mấy, chỉ có thể nói hai người thay Lâm Thụy Cảnh kiếm không ít tiền, cầm được hợp đồng của hai người có năng lực hút tiền siêu phàm này, đơn giản là nắm được mỏ vàng trong tay vậy. Bất quá, Phạm Vân Huyên thực sự cố gắng hơn Tiền Lâu Tĩnh rất nhiều, Tiền Lâu Tĩnh cảm giác cường độ công việc hiện tại đã đủ cho nàng chịu không nổi, nhưng công việc của Phạm Vân Huyên lại kín hơn rất nhiều, trong mắt nàng, Phạm Vân Huyên kiểu như đang liều mạng tự ngược. Khi Tiền Lâu Tĩnh bắt đầu nổi tiếng, Lâm Thụy Cảnh liền cho nàng ở một nơi khác, rời khỏi ngôi biệt thự kia, kết thúc danh nghĩa bao nuôi, bất quá Tiền Lâu Tĩnh không ở nhà Lâm Thụy Cảnh đưa cho, mà dọn vào nhà Triệu Vũ Trinh ở. Dĩ nhiên tại sao các nàng biết nhau, tại sao lại ở cùng một chỗ, Lâm Thụy Cảnh cũng không quan tâm, cô chỉ cần Tiền Lâu Tĩnh không vi phạm hợp đồng là được, mà cho dù có vi phạm cũng không sao, bởi vì hợp đồng của Lâm Thụy Cảnh là thiên giới, chỉ có lời chứ không có lỗ. Phạm Vân Huyên làm cho mình bận rộn đến mức không rảnh để suy nghĩ bất cứ thứ gì, toàn là làm xong việc là lăn ra ngủ, thời gian là liều thuốc tốt nhất, ít nhiều gì Phạm Vân Huyên cũng có thể thoát khỏi đau đớn vì mất đi người yêu, nàng muốn để mình có thể đi được cao hơn, xa hơn, trở thành dáng vẻ mà người mong đợi, có lẽ, có một ngày người thực sự có thể thấy được. Bất quá, cho dù Phạm Vân Huyên bận rộn bao nhiêu, nàng vẫn để ý đến Lâm Thụy Cảnh, mặc dù các nàng đã không gặp mấy tháng, nàng không không bỏ được sự quan tâm cho cô, luôn không tự chủ được chú ý đến Lâm Thụy Cảnh, nàng biết bên người Lâm Thụy Cảnh vẫn không có những người khác, đều này làm trong lòng Phạm Vân Huyên có chút vui vẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]