Vốn là buổi chiều Tiền Lâu Tĩnh và Phạm Vân Huyên có một phân đoạn diễn chung, người luôn chuyên nghiệp như Phạm Vân Huyên lại chơi trò mất tích, người đại diện không tìm được người, gọi điện thoại cũng không ai nhận, hoàn toàn không liên lạc được. Khi đó, Tiền Lâu Tĩnh thầm nghĩ, Lâm tổng với Phạm Vân Huyên chơi cũng quá nặng đi, thậm chí cũng không đi diễn nổi, không đến cũng không nói cho người đại diện một tiếng. Tiền Lâu Tĩnh len lén gọi điện thoại cho Lâm Thụy Cảnh, gọi thật lâu, Lâm Thụy Cảnh mới nhận. "Lâm Tổng, chuyện đó, Phạm Vân Huyên không đến trường quay, có muốn thông báo với người đại diện của nàng một tiếng không, bộ dáng người đại diện rất lo lắng..." Tiền Lâu Tĩnh thận trọng hỏi, dù sao cũng chỉ có nàng biết Phạm Vân Huyên ở bên người Lâm Thụy Cảnh. "Cho nàng nghĩ mấy ngày, tất cả công việc cũng xếp lại." Lâm Thụy Cảnh nói xong thì cúp điện thoại. Tiền Lâu Tĩnh nghe âm thanh của Lâm Thụy Cảnh, có cảm giác không đúng lắm, tâm tình Lâm Thụy Cảnh rất thấp, ngay cả âm thanh cao ngạo thường ngày cũng không có, không thể nào, rõ ràng buổi sáng vẫn còn ân ái làm bữa sáng, mới chưa được bao lâu lại muốn chia tay? "Được, tôi biết rồi." Tiền Lâu Tĩnh vội vàng cúp điện thoại, lúc này nàng không muốn nhảy vào hố, miễn cho bị vạ lây. Tiền Lâu Tĩnh diễn xong quay về nhà, phát hiện bón món thức ăn cùng nồi cháo vẫn đặt bất động tại chỗ đó, Tiền Lâu Tĩnh thầm nghĩ, quả nhiên hai người họ đã xảy ra vấn đề, haiz, hôm qua Phạm Vân Huyên vào nhà ngọt ngào nghe thấy cũng có thể ngửi thấy cơ mà, tình cảm các nàng sao thay đổi còn hơn con nít vậy. Tiền Lâu Tĩnh thầm nghĩ, thật là lãng phí, hay là mình lắp đầy bụng cho rồi, nàng đi đến phòng bếp hâm lại nồi cháo, sau đó ăn thức ăn nguội, quá ngon, làm thực sự quá ngon. Tiền Lâu Tĩnh thầm nghĩ Phạm Vân Huyên nhất định có học qua nấu ăn vì bị Lâm Thụy Cảnh bắt bẻ, Phạm Vân Huyên làm cơm còn ngon hơn cả quán ăn. Vì thế, Tiền Lâu Tĩnh ăn như quỷ đói, còn âm thầm nghĩ đến, xem ra sau này tìm đối tượng, nhất định phải đặt điều kiện đầu tiên là biết nấu ăn. Phạm Vân Huyên là bạn gái tốt như vậy, Lâm Thụy Cảnh vẫn còn muốn ngạo kiều bắt bẻ, chờ đến không có rồi, lúc đó chị không khóc chết mới là lạ. Tiền Lâu Tĩnh đoán chừng tình cảm lần này xảy ra vấn đề nhất định là do Lâm Thụy Cảnh làm. Bụng ăn đến no căng, phải chống đỡ để đứng dậy, Tiền Lâu Tĩnh còn cố ý đem thức ăn nguội bỏ vào tủ lạnh bảo quản, ngày mai nấu cháo trắng ăn cũng được. Còn lại nồi cháo, còn dư cũng không nhiều lắm, Tiền Lâu Tĩnh có thể nhịn đau đem đổ. Phải biết Tiền Lâu Tĩnh ăn cơm bằng Phạm Vân Huyên và Lâm Thụy Cảnh cộng lại, một ngày nàng cũng làm rất nhiều việc, không ăn nhiều làm sao có tình thần đi làm. Hôm nay Lâm Thụy Cảnh không có tâm tình đi làm, tâm trạng cô xuống rất thấp, gọi điện giao phó chuyện quan trọng cho trợ lý xong thì trở về phòng đi ngủ tiếp, ngủ cho đến chạng vạng tối. Nhìn thấy bên ngoài trời đã tối xuống, cô nhất thời không phân biệt đây là buổi sáng hay là buổi tối, đợi một chút, mới có thể hồi tỉnh, nhớ đến những chuyện xảy ra hôm nay. Phạm Vân Huyên coi là cái gì, thật ra cô ta cũng không quan trọng như vậy, cô ta rời đi, không phải mình cũng ăn ăn ngủ ngủ được sao? Lâm Thụy Cảnh không cho phép mình tiếp tục chán chường như vậy, cô đứng dậy đi đến phòng tắm. Chờ cô tắm sửa sạch sẽ xinh đẹp xong mới nhớ đến cả ngày mình còn chưa có ăn gì, cô nhớ tới phòng bếp vẫn còn mấy món Phạm Vân Huyên làm, mặc dù không phải làm cho linh hồn cô, nhưng xem như là làm cho thân thể cô cũng được, cô vẫn có thể ăn. Nghĩ như vậy, Lâm Thụy Cảnh chuẩn bị đi đến phòng bếp ăn hết những món Phạm Vân Huyên làm cho mình, lại phát hiện Tiền Lâu Tĩnh đang rửa chén, mà thức ăn trên bàn cùng nồi cháo thịt bằm đã biến mất. "Thức ăn với cháo thịt bằm đâu rồi?" Lâm Thụy Cảnh hỏi Tiền Lâu Tĩnh. Tâm tình Tiền Lâu Tĩnh đang rất tốt, vừa rửa chén vừa ca hát, nghe đến lời Lâm Thụy Cảnh hỏi, nàng có cảm giác mình như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ. "Tôi nghĩ là chị không ăn, tôi nghĩ không cần lãng phí, nên tôi..." Tiền Lâu Tĩnh lúng túng nói, nàng không dám nhìn sắc mặt Lâm Thụy Cảnh, không cần nhìn nàng cũng biết sắc mặt Lâm Thụy Cảnh khó coi cỡ nào. "Chuyện cô nghĩ cũng thật nhiều." Giọng nói Lâm Thụy Cảnh cực kỳ khó chịu, Phạm Vân Huyên làm, coi như là cô có vứt sạch, cũng không muốn cho người khác ăn, huống chi bây giờ cô đói bụng rồi, muốn ăn! "Lâm Tổng, chị muốn ăn cái gì, tôi lập tức làm cho chị." Tiền Lâu Tĩnh xoa dịu nói. "Tôi cũng không phải là heo, sao ăn món ăn mà cô làm?" Chỉ có hai người Lâm Thụy Cảnh không che giấu tâm tình thật của mình, một là Phạm Vân Huyên, một người khác chính là Tiền Lâu Tĩnh. Về Phạm Vân Huyên, Lâm Thụy Cảnh không khắc chế được các loại cảm giác ngạo kiều, về Tiền Lâu Tĩnh, cũng không nhịn được các loại độc miệng. Bởi vì Lâm Thụy Cảnh biết, trong lòng Tiền Lâu Tĩnh rất phong phú, ngoài mặt nịnh bợ hiền dịu, bên trong nhất định mắng mình mấy ngàn lần, đừng tưởng mình không biết, mình giả làm nữ thần cũng hơn hai mươi lăm năm nay rồi, loại người nhỏ nhoi như Tiền Lâu Tĩnh giả vờ cung kính với cô không biết gặp bao nhiêu rồi, không phân biệt được mới là kỳ quái. Cô mới là heo, còn là ngạo kiều bướm hồng lai heo, nội tâm Tiền Lâu Tĩnh phản bác, nhưng ngoài mặt vẫn áy náy mỉm cười, Tiền Lâu Tĩnh cảm thấy từ khi biết Lâm Thụy Cảnh xong, sức chịu đựng và nhẫn nhục của nàng tăng thêm mấy bậc, có thể nhẫn thành rùa thần luôn! Vốn còn muốn nói cho Lâm Thụy Cảnh trong tủ lạnh vẫn còn thức ăn, nhưng không cần phải nói, cũng biết Lâm Thụy Cảnh nhất định sẽ không ăn, sẽ còn lên tiếng nói kiểu này, "đồ ăn heo dùng qua rồi, cô còn có thể ăn sao?" ngay cả vẻ mặt của Lâm Thụy Cảnh, Tiền Lâu Tĩnh cũng biết chính xác. "Vậy giờ làm sao?" Tiền Lâu Tĩnh hỏi ý kiến của Lâm Thụy Cảnh. "Đi ra ngoài." Mặt Lâm Thụy Cảnh không biểu hiện nói, cô nhìn Tiền Lâu Tĩnh đã cảm thấy chán ghét, Phạm Vân Huyên nhìn thuận mắt hơn, nghĩ đến Phạm Vân Huyên, tâm tình vừa bình tĩnh lại của cô lại chìm vào trong nước. Lâm Thụy Cảnh cũng sẽ nấu ăn, cô cực kỳ giỏi món tây, chẳng qua bình thường cô quá lười động đậy ngón tay quý giá của mình. Dĩ nhiên là Phạm Vân Huyên chiếm dụng thân thể của cô trước đó cũng từng dùng tay nấu ăn, làm cho Phạm Vân Huyên này ăn, nói đến, Phạm Vân Huyên vẫn là người duy nhất ăn được món Tây của cô nấu. Thật ra thì suy nghĩ lại một chút, phản ứng của nàng hôm nay lớn như vậy cũng là bình thường, đối với Phạm Vân Huyên mà nói, hôm nay giống như biết được tin người yêu mình đã chết, nhớ đến chuyện hôm nay Phạm Vân Huyên cả đi diễn cũng không đi, cũng không biết bây giờ nàng thế nào? Mặc dù cảm thấy Phạm Vân Huyên không phải là người yếu ớt đến độ không chịu nổi một kích, nhưng trong lòng Lâm Thụy Cảnh vẫn không nhịn được mà có chút bận tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]