Buổi sáng Phạm Vân Huyên dậy sớm hơn Lâm Thụy Cảnh, nhưng trước lúc nàng thức dậy, Tiền Lâu Tĩnh đã lui cui trong phòng bếp. "Sớm." Phạm Vân Huyên chủ động chào hỏi Tiền Lâu Tĩnh. "Sớm." Tiền Lâu Tĩnh nhìn tâm tình Phạm Vân Huyên giống như không tệ, liền hướng Phạm Vân Huyên nheo mắt. "Hửm?" Phạm Vân Huyên không hiểu nhìn ngược lại. "Tối hôm qua hai người có một đêm phong lưu? Cũng cho Lâm Tổng của chúng ta ăn no rồi? Hôm trước tôi vẫn thấy chị ấy âm dương quái khí, nghĩ là chị ấy bị bất mãn." Tiền Lâu Tĩnh gặp gì nói đó, kiểu người điển hình bát quái. Phạm Vân Huyên cười cười, cũng không nói xấu Lâm Thụy Cảnh, nội tâm của nàng vẫn rất bao che Lâm Thụy Cảnh, dĩ nhiên nàng biết Tiền Lâu Tĩnh không có ác ý, nên cũng không quá để ý, chờ Tiền Lâu Tĩnh làm xong bữa sáng, nàng cũng bắt đầu chuẩn bị hai phần ăn sáng cho mình và Lâm Thụy Cảnh, nhưng nàng không xác định được bây giờ Lâm Thụy Cảnh thích ăn cái gì. "Bây giờ chị ấy thích ăn cái gì buổi sáng?" Phạm Vân Huyên hỏi. "Chị ấy hả, không hiểu lắm, dù sao cho đến bây giờ chị ấy cũng không ăn bữa sáng của tôi làm. Cô đây là làm bữa sáng ân ái cho chị ấy sao?" Bản thân Tiền Lâu Tĩnh cũng thấy Phạm Vân Huyên tràn đầy yêu thương Lâm Thụy Cảnh, xem ra Lâm Thụy Cảnh thật có phúc, người có tính tình hiền huệ, có thể chịu đựng được, tính cách cũng tốt, hơn nữa lại xinh đẹp, đúng là không còn nhiều. "Uhm." Phạm Vân Huyên bận rộn trong phòng bếp, làm 4 loại thức ăn, còn có một nồi cháo, sau đó đưa vào giữ ấm, sau một tiếng đồng hồ mới đi ra khỏi phòng bếp. Tiền Lâu Tĩnh tùy tiện nhìn Phạm Vân Huyên chuẩn bị một mâm thức ăn sáng, còn có một nồi cháo nhỏ dễ thương làm người ta muốn ăn. Tiền Lâu Tĩnh là loại người rất bình thường, tài nấu nướng của nàng đó giờ chỉ có thể lắp đầy bụng, ăn no và ăn ngon là hai chuyện rất khác nhau. Trong tủ lạnh đúng là có rất nhiều thức ăn, nhưng Tiền Lâu Tĩnh trước giờ đều chọn món đơn giản nhất để làm, giống như một cái há cảo, mấy miếng bánh bao, một cây xúc xích, một ly sữa tươi là xem như xong buổi sáng của nàng, so với ở nhà lúc trước cũng không có kém hơn bao nhiêu. Bất quá dùng một tiếng đồng hồ làm bữa sáng, chắc chắn nàng sẽ không lãng phí thời gian như vậy, đi làm một tiếng đồng hồ cũng có thể kiếm được 10 khối. Tiền Lâu Tĩnh vẫn còn đang thuộc sự quản lý của Lâm Thụy Cảnh, chưa được giữ tiền riêng, mặc dù mỗi tháng có phí bao nuôi khá nhiều, nhưng Lâm Thụy Cảnh trả nợ cho nàng lên tới mấy chục vạn, vì vậy trạng thái của Tiền Lâu Tĩnh bây giờ vẫn là thu vào, từ nghèo thành giàu mới là trạng thái của nàng. "Cô có muốn ăn nữa không?" Phạm Vân Huyên hỏi Tiền Lâu Tĩnh. Muốn ăn chứ, nhưng có thể ăn được không? Cô tốn một canh giờ ái tâm làm bữa sáng cho người yêu, nếu tôi ăn trước, sẽ bị sét đánh chết đó! "Tôi ăn rồi, bụng còn rất no" Tiền Lâu Tĩnh lắc đầu nói, nàng muốn có một người bạn gái như Phạm Vân Huyên quá, hông lẽ mình cũng cong rồi sao. Đại minh tinh, có tiền, có sắc, vóc người đẹp, còn biết chăm sóc người khác, hằng ngày được như vậy có phúc biết bao nhiêu, Tiền Lâu Tĩnh âm thầm nghĩ, mình luôn luôn vất vả cũng muốn hưởng thụ cảm giác được người ta chăm sóc, đáng tiếc mạng của mình trời sinh nhỏ nhoi! "Tôi ra ngoài trước." Tiền Lâu Tĩnh là diễn viên chính, nên phải diễn nhiều hơn so với vai phụ là Phạm Vân Huyên rất nhiều, nàng vốn muốn đi cùng xe Lâm Thụy Cảnh và Phạm Vân Huyên đến công ty, nhưng thấy giờ này Lâm Thụy Cảnh vẫn còn chưa thức, cũng biết nhất định tối hôm qua Lâm đại tiểu thư nhất định túng dục quá độ không đứng dậy nổi, phải biết cuộc sống của Lâm Thụy Cảnh đó giờ rất đúng quy luật. "Uhm, trên đường cẩn thận một chút." Phạm Vân Huyên nói xong, đến phòng bếp rửa tay, sau đó trở lại phòng Lâm Thụy Cảnh, thấy Lâm Thụy Cảnh vẫn còn ngủ say, thì đi phòng tắm tắm. Lúc Lâm Thụy Cảnh tỉnh lại, phát hiện không có Phạm Vân Huyên bên cạnh, trong lòng có chút mất mác, nàng nhìn đồng hồ một chút, đã hơn 9 giờ, nghĩ đến mình ngủ trễ hơn 3 tiếng đồng hồ, lại tới cảnh tượng mắc cỡ đêm qua dung túng quá độ mà buổi sáng không dậy được, suy nghĩ một chút cũng là mắc cỡ! Đều do Phạm Vân Huyên kia, hận nhất là cô, no say xong lại phủi mông đi! Đang lúc Lâm Thụy Cảnh tức giận Phạm Vân Huyên, thì Phạm Vân Huyên tắm xong đi ra. "Chào buổi sáng." Phạm Vân Huyên thấy Lâm Thụy Cảnh tỉnh, liền mỉm cười chào cô. Lâm Thụy Cảnh nằm lỳ trên giường, chăn mỏng rơi ở thắt lưng, lộ ra bờ vai cùng phần lưng quang lõa hấp dẫn, tóc dài tán loạn một bên, lộ ra một cỗ quyến rũ trí mạng, Phạm Vân Huyên nhìn không dời mắt. Lâm Thụy Cảnh không đáp, chẳng qua là nhìn về phía Phạm Vân Huyên đang quấn khăn tắm, thân thể hấp dẫn đứng ở trước giường. Biết nàng không có rời đi, trong lòng cô lại có một chút vui sướng nhè nhẹ. Thấy Phạm Vân Huyên, Lâm Thụy Cảnh lại nhớ đến những cử động càn rỡ tối hôm qua, còn có những tư thế mắc cỡ kia, trong lòng có loại cảm giác kỳ quái. Đúng là cô không thể liên hệ được Phạm Vân Huyên bây giờ và Phạm Vân Huyên trước đó lại giống nhau được. Nhưng thực có chút kỳ quái, dù sao từ vừa mới bắt đầu đều là nàng chủ động muốn đưa mình lên giường, suy nghĩ lại một chút, Phạm Vân Huyên giống như vẫn luôn có được thứ mình muốn, cho dù là Phạm Vân Huyên trước kia hay Phạm Vân Huyên hiện tại, mặc dù hai người khác nhau rất nhiều, nhưng Phạm Vân Huyên trước mắt này sạch sẽ rất nhiều, tình tình cũng không có âm trầm, dù vậy vẫn có chút tương tự. "Đang suy nghĩ gì?" Phạm Vân Huyên lên tiếng hỏi khi thấy Lâm Thụy Cảnh nhìn mình như vậy. "Sao cô còn chưa đi?" Lâm Thụy Cảnh đã đem ngạo kiều và không được tự nhiên trở thành tiền đề của mình. "Em đi rồi, người nào làm bữa sáng cho chị đây?" Phạm Vân Huyên cảm thấy người này chắc chắn là cần người ta dụ dỗ mới chịu. "Ai cần!" Có tiền chẳng lẽ còn sợ không ăn được bữa sáng sao? Lâm Thụy Cảnh xem thường nói. "Em cần, cầu xin Lâm đại tiểu thư nể mặt thưởng thức." Phạm Vân Huyên ngồi bên người Lâm Thụy Cảnh, tay nhẹ nhàng chạm lên lưng Lâm Thụy Cảnh, đầu ngón tay sờ lên da thịt mềm mại, nàng không ngại khởi động một chút, nàng cảm thấy cũng chỉ có thân thể Lâm Thụy Cảnh mới thành thật. Lúc này Lâm Thụy Cảnh mới nhớ đến mình chưa mặc quần áo, hơn nữa lưng bị Phạm Vân Huyên vuốt ve qua là một trận tê dại, cô có cảm giác thân thể mình quá dễ bị ngón tay Phạm Vân Huyên trêu chọc, tiếp tục như vậy nữa, thân thể này sẽ quên đi ai mới chân chính là chủ nhân của nó, không nói nữa, sáng sớm hôm nay cũng không thể để cho Phạm Vân Huyên được như ý. "Đi ra!" Lâm Thụy Cảnh đem thân thể trần truồng của mình giấu vào trong chăn, nếu không Phạm Vân Huyên lại sờ lưng của mình. "Em muốn đến đây ở." Phạm Vân Huyên nhìn Lâm Thụy Cảnh quấn chặt mình trong chăn, giống như đề phòng cướp của. "Tôi không đồng ý!" Lâm Thụy Cảnh không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. "Ở một lần cũng ở, ở hai lần cũng ở, nhiều hơn mấy lần cũng đâu có sao, nếu thân thể thích, trong lòng chị còn không được tự nhiên cái gi?" Phạm Vân Huyên nheo mắt hỏi ngược lại, nàng cảm giác được, Lâm Thụy Cảnh đối với mình vẫn không được tự nhiên. Lâm Thụy Cảnh không đáp, cô mơ hồ biết mình không được tự nhiên cái gì. Nếu như không phải Phạm Vân Huyên cướp đi cơ thể mình, đời này mình sẽ không có bất cứ quen biết nào với người trước mắt, cô luôn ghét cảm giác bị ép buộc, loại cảm giác này giống như cảm giác cưỡng chế ở cùng một chỗ, làm cô cực kỳ ghét, nhưng lần này chân chính là bản thân mình, vẫn cứ dây dưa không dứt với Phạm Vân Huyên, ghét lại chuyển hóa thành cảm giác khác, nói chung là rất không được tự nhiên. Hơn nữa, chuyện không được tự nhiên nhất là, cô biết người Phạm Vân Huyên chân chính yêu không phải là mình, làm cô không có cách nào hưởng thụ tình cảm Phạm Vân Huyên đối với mình, loại cảm giác đó giống như cô đang chiếm đồ của người khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]