🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tôi ghét ớt xanh, sau này không được làm ớt xanh bầm, còn có khổ qua tôi cũng không thích." Mặc dù đối với những món ăn khác xem như hài lòng, nhưng Lâm Thụy Cảnh vẫn muốn bắt bẻ một phen.
Phạm Vân Huyên kinh ngạc nhìn Lâm Thụy Cảnh, thì ra ngay cả thói quen ăn uống cũng hoàn toàn khác trước, những món nàng làm hôm nay đều là những muốn Lâm Thụy Cảnh trước kia thích ăn, cùng với những món mình thích xê xích không nhiều, khi đó mình vẫn đang suy nghĩ sao có người ngay cả thói quen ăn uống cũng giống mình như thế. Đại khái trừ nhân cách phân liệt, Phạm Vân Huyên cũng không có cách nào giải thích được chỗ bất đồng như vậy, ăn uống hay tính cách đều quá khác.
"Cô nhìn tôi như vậy làm gì?" Lâm Thụy Cảnh thấy Phạm Vân Huyên biểu hiện mặt quỷ, tức giận hỏi, chẳng lẽ không cho phép người khác chọn thức ăn sao?
"Không có, chẳng qua tôi nghe được chị nói sau này, tôi rất vui vẻ." Phạm Vân Huyên không hỏi chuyện Lâm Thụy Cảnh có phải người khác hay không, mỉm cười nói, trực giác của nàng bây giờ nghĩ rằng chưa phải lúc hỏi.
"Không có sau này!"
Lâm Thụy Cảnh không được tự nhiên nói.
"Ăn no chưa, có muốn ăn thêm chén nữa không?" Phạm Vân Huyên ôn nhu hỏi, nàng thấy chén cơm của Lâm Thụy Cảnh đã gần hết, xem ra người nào đó quả thật đã tiêu hao nhiều thể lực, thực sự là đói bụng.
"Tôi no rồi, về phòng." Thật ra Lâm Thụy Cảnh còn muốn ăn thêm một ít, dù sao tối nay cô cũng có cảm giác đặc biệt đói, nhưng đối với yêu cầu của dáng người rất nghiêm khắc nên Lâm Thụy Cảnh không ăn cơm nhiều vào buổi tối. Lâm Thụy Cảnh buông chén đũa xuống, bộ dạng giống như đại gia ra khỏi phòng ăn, trở về phòng của mình.
Phạm Vân Huyên thấy Lâm Thụy Cảnh rời đi, cũng không ăn nữa, đứng dậy dọn dẹp chén đũa, bất quá nàng cảm thấy Lâm Thụy Cảnh trước đây hiền huệ ôn nhu như thê tử, chăm sóc mình từng li từng tí, bây giờ Lâm Thụy Cảnh giống như đại gia chỉ muốn người khác phục vụ, nghĩ tới đây, Phạm Vân Huyên cũng cảm thấy buồn cười. Nhưng dù là thê tử hay là đại gia, đều là người mình thích, coi như nhân cách có phân liệt, thì tình yêu này cũng không bớt đi nửa phần.
Phạm Vân Huyên dọn phòng bếp sạch sẽ xong thì quay về phòng mình tắm rửa, ngâm mình ở bồn tắm, Phạm Vân Huyên nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, nàng nghĩ Lâm Thụy Cảnh có lẽ cũng còn cảm giác đối với mình. Nếu không sẽ không để mình đi đến phòng làm việc tìm cô, nghĩ đến một lần lại một lần muốn Lâm Thụy Cảnh trong phòng làm việc, nhớ đến thân thể vô cùng nhiệt tình của Lâm Thụy Cảnh, Phạm Vân Huyên có cảm giác thân thể mình còn chưa được thỏa mãn, có chút xao động, nàng sờ giữa hai chân mình, quả nhiên trơn trượt, cũng không biết là chảy ra trước đó hay là mới vừa chảy ra, cho dù là loại nào, nàng cũng hiểu rõ thân thể của mình khát vọng được Lâm Thụy Cảnh vuốt ve trìu mến. Nghĩ đến Lâm Thụy Cảnh đang ở cách vách, dục vọng trong cơ thể lại càng mãnh liệt. Phạm Vân Huyên đè xuống xao động trong thân thể, tắm sạch sẽ sau đó đi ra khỏi bồn tắm, nàng không khắc chế được cảm giác muốn đi thân cận Lâm Thụy Cảnh, đặc biệt là Lâm Thụy Cảnh vẫn còn đang ở rất gần, loại khát vọng muốn thân cận càng mãnh liệt hơn.
Lúc nàng mở tủ quần áo ra mới phát hiện tất cả quần áo của mình đều không có ở đó, không chỉ có quần áo, tất cả đồ dùng cá nhân của nàng đều không có. Xem ra Lâm Thụy Cảnh đã cho người ném đi, nghĩ đến đây, lòng của Phạm Vân Huyên vẫn có chút cảm giác mất mác. Nhưng cho dù có thế nào, nàng cũng quay trở về phòng của mình một lần nữa, đây là khởi đầu tốt, bất quá tối nay nàng cứ không mặc quần áo như vậy sao? Mặc dù thỉnh thoảng trần truồng cũng không sao, nhưng có lẽ nàng nên mượn cớ đi tìm Lâm Thụy Cảnh, mượn quần áo chẳng hạn.
Phạm Vân Huyên quấn khăn tắm, chuẩn bị đi gõ cửa phòng Lâm Thụy Cảnh, nội tâm vẫn có chút thấp thỏm.
Lâm Thụy Cảnh nằm ở trên giường, nhớ đến một màn điên cuồng ở phòng làm việc, nghĩ đến thân thể khoái cảm mà run rẩy của mình, nghĩ đến lúc tắm chân tâm trơn trượt như vậy, hiển nhiên là lưu lại thứ chất lỏng đáng xấu hổ kia, cái này làm cô cảm cảm giác thân thể mình thật sự quá dâm đãng, Lâm Thụy Cảnh chôn mặt vào gối đầu, có chút bực tức với bản thân mình. Thân thể không ổn coi như xong, mà lý trí mình cũng không còn chút gì, đơn giản là tự cam rơi xuống, còn cho Phạm Vân Huyên đi vào đến đây, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao, còn để nàng làm cơm, còn ăn đến mức quá ngon lành, không phải là dây dưa không rõ với Phạm Vân Huyên sao. Những hành động của cô còn không phải là tự tát vào mặt mình sao, còn tát đến mức nghe thành tiếng, thật đáng xấu hổ. Cô còn cảm thấy dây dưa không rõ với Phạm Vân Huyên cũng không có gì là không tốt, thực sự là mình quá bệnh hoạn rồi, còn là bệnh thời kỳ cuối, cô cũng muốn biến mình thành một khối đậu hũ đụng chết cho rồi.
Đang lúc Lâm Thụy Cảnh lăn qua lộn lại ảo não, nghe được tiếng gõ cửa, trực giác của cô nói cho cô biết nhất định là Phạm Vân Huyên, tên kia lại kiếm cớ thân cận mình, cô cũng muốn biết Phạm Vân Huyên lấy cớ gì, dĩ nhiên là Lâm Thụy Cảnh không phát hiện nội tâm mình có chút vui vẻ, dù sao Lâm Thụy Cảnh cũng đã đem ảo não kia ném ra sau ót.
Lâm Thụy Cảnh lập tức bò dậy đi mở cửa, trong nháy mắt cửa mở liền thấy Phạm Vân Huyên ôm khăn tắm, tóc còn ướt, hiển nhiên là vừa mới tắm xong. Phạm Vân Huyên chuẩn bị sắc dụ mình sao? Suy nghĩ một chút cũng có thể, hôm nay thân thể cô được ăn no rồi, Phạm Vân Huyên lại chưa có được ăn, khẳng định là bất mãn, mặc dù thân thể mình dâm đãng, nhưng thân thể Phạm Vân Huyên cũng không vừa. Trong đầu Lâm Thụy Cảnh không tự chủ hiện lên những thứ không thuộc về linh hồn của mình, mà thuộc về trí nhớ của mình, nghĩ đến thân thể Phạm Vân Huyên được Phạm Vân Huyên kia làm cho như vậy cô cũng có chút khó chịu. Dĩ nhiên, cô cũng không biết tại sao mình lại khó chịu, ít nhất là cô không ý thức được mình đang ghen. Muốn sắc dụ mình, không có cửa, cô đối với thân thể người khác không có hứng thú đụng vào. Bản chất Lâm Thụy Cảnh là thụ, lần này phát huy cả thân thể lẫn trí lực.
Tầm mắt Lâm Thụy Cảnh dừng trên thân thể quấn khăn tắm của Phạm Vân Huyên quét tới quét lui, không thể không nói, vóc người của Phạm Vân Huyên tốt hơn Tiền Lâu Tĩnh, ít nhất có chỗ thon thả đầy đặn, không giống Tiền Lâu Tĩnh chỉ có mấy lượng thịt.
"Chuyện gì?" Lâm Thụy Cảnh tức giận hỏi, chứng minh mình hoàn toàn không bị sắc dụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.