Chương trước
Chương sau
"Nói bậy!" Lâm Thụy Cảnh xấu hổ nói, người nào mong đợi cô đến gần, đừng có tự mình đa tình, nhưng câu này vốn nên nói ra, lại vô thanh vô thức để ở trong lòng.
"Vậy xem như tôi muốn đến gần chị cũng được." Phạm Vân Huyên biết Lâm Thụy Cảnh bây giờ, nội tâm là không được tự nhiên và ngạo kiều, da mặt mình cần dày dụ dỗ một chút. Phạm Vân Huyên phát hiện vai trò của mình và Lâm Thụy Cảnh bây giờ hình như đã thay đổi, trước kia thân phận của Lâm Thụy Cảnh là bảo hộ mình, cho dù là ở trên giường hay bất cứ đâu, đều chăm sóc quan tâm dùng tư thế trưởng bối yêu mình, Lâm Thụy Cảnh bây giờ, cần mình khiêm nhượng và chăm sóc cô. Mặc dù đối với chuyện tính tình Lâm Thụy Cảnh đại biến, trong lòng Phạm Vân Huyên vẫn còn nghi ngờ rất nặng, nhưng đối với chuyện đảo vai, nàng lại không có chút bài xích nào. Lâm Thụy Cảnh đã từng đối xử với nàng quá tốt, mọi phương diện đều có chút không thành thật, tốt đến mức Phạm Vân Huyên cảm thấy cả đời này cũng không thể báo đáp được, nàng hy vọng mình cũng có thể đối xử tốt với Lâm Thụy Cảnh, đau lòng cô, yêu thương cô.
Nghe như vậy, Lâm Thụy Cảnh ngạo kiều trong lòng quả nhiên là thoải mái rất nhiều, vốn là Phạm Vân Huyên trăm phương ngàn kế muốn nhích lại gần mình, mình không có muốn đến gần nàng.
Không khí xung quanh cũng ổn hơn rất nhiều, xem ra bây giờ ở cùng Lâm Thụy Cảnh như vậy cũng được, Phạm Vân Huyên từ từ đưa tay ôm chặc lấy Lâm Thụy Cảnh.
"Tôi rất nhớ chị, cũng rất yêu chị, tôi biết bây giờ chị thích Tiền Lâu Tĩnh, chỉ cần chị không ghét tôi, tôi có thể ở cùng với nàng, để cho tôi ở cạnh chị, có được hay không?" Mặt Phạm Vân Huyên chôn dưới mái tóc Lâm Thụy Cảnh, nàng không dám nhìn mặt Lâm Thụy Cảnh, nàng sợ nhìn thấy khinh bỉ trên mặt Lâm Thụy Cảnh. Thật ra thì nàng biết mình làm vậy rất hạ tiện, giống như đang làm tiểu tam, nhưng nếu như có thể ở cùng một chỗ với Lâm Thụy Cảnh, nàng cảm thấy có thể mặc kệ cho đạo đức, mặc dù nội tâm vẫn còn áy náy với Tiền Lâu Tĩnh.
Lâm Thụy Cảnh nghe Phạm Vân Huyên nói những lời này, cảm giác trong lòng của cô rất phức tạp, cô biết đại khái là Phạm Vân Huyên rất yêu Lâm Thụy Cảnh trước đó, yêu đến nguyện ý buông bỏ tự tôn, nhưng người đó một chút quan hệ với cô cũng không có, chỉ là Phạm Vân Huyên cô hồn dã quỷ, cô không có cách nào dùng ngôn ngữ độc ác như trước đây công kích nàng, cái gì nàng cũng không biết, giống như là không có lỗi.
Lâm Thụy Cảnh không trả lời, vì cô không biết nói gì cho phải, theo đạo lý, cô nên đẩy Phạm Vân Huyên ra mới đúng, nhưng vẫn cứ đứng yên để Phạm Vân Huyên ôm, cũng không đẩy ra. Nhìn Phạm Vân Huyên, đột nhiên cô có chút chột dạ, thật giống như cô dụ dỗ nàng, vì căn bản cô không phải là người Phạm Vân Huyên yêu, cái giống duy nhất chính là thân thể, nhưng suy nghĩ chuyển qua, cô lại cảm thấy sao mình lại có suy nghĩ đó, bây giờ thực sự qua hoang đường, thân thể này vốn của chính mình, người kia cướp đi thân thể cô mới là dụ dỗ cô.
Lâm Thụy Cảnh trầm mặc làm Phạm Vân Huyên nghĩ cô ngầm cho phép, nghĩ Lâm Thụy Cảnh ngầm cho phép làm Phạm Vân Huyên có chút vui vẻ, lại cho chút khổ sở. Vui vẻ chính là nàng đã có thể trở lại bên người Phạm Vân Huyên, còn khổ sở chính là vì Tiền Lâu Tĩnh, nàng ghen tỵ với Tiền Lâu Tĩnh, ghen tỵ đến mức mãnh liệt chứ không phải bình thường như phản ứng của nàng bây giờ. Cũng vì ganh tỵ, Phạm Vân Huyên khẩn cấp muốn chứng thực, Lâm Thụy Cảnh vẫn còn thuộc về mình.
Những suy nghĩ kia làm Lâm Thụy Cảnh hết sức không vui, Lâm Thụy Cảnh không vui nên cô cũng không muốn để Phạm Vân Huyên vui vẻ, đang lúc Lâm Thụy Cảnh muốn đẩy Phạm Vân Huyên ra, Phạm Vân Huyên lại ngậm rái tai vô cùng nhạy cảm của cô, nhẹ nhàng liếm mút, làm lỗ tai lập tức dâng lên cảm giác tê dại.
Lâm Thụy Cảnh có dự cảm Phạm Vân Huyên muốn làm những chuyện thân mật, nàng đẩy Phạm Vân Huyên một cái tượng trưng, muốn đẩy ra nhưng lực đạo lại không bao nhiêu, so với sức lực Phạm Vân Huyên ôm cô, quả thực không thấm vào đâu, trong mắt Phạm Vân Huyên nhìn thấy, Lâm Thụy Cảnh là đang dục cự còn nghênh.
Phạm Vân Huyên đem đầu lưỡi liếm lấy bên trong tai Lâm Thụy Cảnh, sau đó đầu lười từ từ dò vào trong, cảm giác Lâm Thụy Cảnh cứng người một cái, nàng cảm thấy thân thể Lâm Thụy Cảnh bây giờ so với chủ nhân thì thành thật hơn rất nhiều. Trong ba lần tiếp xúc thân mật gần đây, Phạm Vân Huyên biết Lâm Thụy Cảnh không kháng cự sự tiếp xúc thân mật của nàng. Tay Phạm Vân Huyên du tẩu sau lưng Lâm Thụy Cảnh, từ cổ kéo lần xuống xương sống, từ lưng đến eo, cuối cùng dừng lại ở đầu ngực Lâm Thụy Cảnh, cách lớp áo vuốt ve bộ phận co giãn no tròn kia, nàng biết tất cả bộ phận trên người Lâm Thụy Cảnh đều rất nhạy cảm, ngón tay đi đến đâu đều mang theo dòng điện làm Lâm Thụy Cảnh tê dại không thể nhúc nhích.
Cảm giác tê dại mãnh liệt như gió lốc cuốn tới, làm Lâm Thụy Cảnh không thể kháng cự, theo kinh nghiệm bất mãn hai lần trước cho cô biết, thân thể của cô khẩn cấp muốn được Phạm Vân Huyên vuốt ve, thậm chí còn muốn nhiều hơn thế. Hiển nhiên là Lâm Thụy Cảnh bị khát vọng thân thể khuất phục, cô cảm giác lúc Phạm Vân Huyên làm những hành động thân mật với mình, giữa hai chân đã bắt đầu không thể khống chế mà xông ra thứ chất lỏng đáng xấu hổ đó. Có lẽ là hai lần trước bị khơi ra lửa, nhưng không được thỏa mãn, nên thân thể cô còn muốn nhạy cảm hơn, thân thể dâm đãng như vậy làm Lâm Thụy Cảnh có cảm giác xấu hổ, nhưng dù là vậy, cô cũng không thể khống chế được phản ứng của cơ thể mình.
Ngón tay Phạm Vân Huyên chui vào trong váy Lâm Thụy Cảnh, ngón tay vừa chạm đến quần lót, cũng cảm giác được nó đã ướt đẫm, nàng biết Lâm Thụy Cảnh đã rất ướt, thân thể Lâm Thụy Cảnh quả thực càng ngày càng nhạy cảm.
"Thật ướt, đến quần lót cũng ướt đẫm..." Phạm Vân Huyên đang mút cổ Lâm Thụy Cảnh, lại lần lên tai Lâm Thụy Cảnh nói nhỏ, giọng nói khinh bạc mà càn rỡ, nàng thấy tai Lâm Thụy Cảnh lập tức đỏ bừng lên, liền nâng khóe miệng, trước kia nàng không phát hiện, Lâm Thụy Cảnh dễ dàng xấu hổ đến như vậy, rõ ràng lần đầu cô biểu hiện như người dày dặn kinh nghiệm, mà không biết trải qua bao nhiêu lần lại biểu hiện như xử nữ.
"Cút..." Dĩ nhiên Lâm Thụy Cảnh biết mình như thế nào, nhưng bị Phạm Vân Huyên nói ra, làm cô xấu hổ quát lên, nhưng lời ra miệng cũng không được mạnh dạn, kiều mị làm Phạm Vân Huyên muốn thêm càn rỡ trêu chọc cô, thậm chí còn có loại cảm giác muốn giày xéo, muốn để cô nở rộ dưới thân nàng.
Ngón trỏ của Phạm Vân Huyên cách lớp quần lót nhẹ nhàng xoa lấy, sau đó ấn vào nơi mẫn cảm nhất, chỉ nghe được tiếng thở không thể ức chế được của Lâm Thụy Cảnh, tiếng thở đơn giản như vậy nhưng Phạm Vân Huyên nghe vào cũng như là âm thanh tốt đẹp nhất, làm lòng nàng cũng biến hóa.
Lâm Thụy Cảnh cảm giác chân mình mềm không giống bình thường, chỉ có thể vô lực dựa vào thân thể Phạm Vân Huyên, chân tâm càng xông ra nhiều mật dịch hơn nữa, bộ phận mẫn cảm nhất của cô đang bị ngón tay Phạm Vân Huyên như có như không làm tê dại, cảm giác càng ngày càng hư vô làm cô cự kỳ khó nhịn, cô muốn Phạm Vân Huyên dừng lại một chỗ, xoa lấy mình, nhưng ngón tay Phạm Vân Huyên cố tình không thỏa mãn cô, trêu chọc thân thể cô càng thêm nhạy cảm, cũng càng thêm trống rỗng.
.........
Đổ mồ hôi hột với hai chế, sáp lại là có chuyện hà ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.