Lâm Thụy Cảnh vô cùng quyến rũ làm cho Phạm Vân Huyên muốn cô ngay tại chỗ, bởi vì Phạm Vân Huyên biết, nếu bỏ qua cơ hội lần này, sau này sẽ không biết còn có cơ hội như vậy hay không. Tay nàng vuốt ve sống lưng nhạy cảm của Lâm Thụy Cảnh, sau đó từ từ đi lên, dừng ở đầu ngực cương cứng của cô, ngón tay hết sức cưng chìu. Phạm Vân Huyên có thể dễ dàng câu lên dục vọng thân thể Lâm Thụy Cảnh, thân thể này, đã bị Phạm Vân Huyên khai phá thực sâu, không có ai hiểu được thân thể Lâm Thụy Cảnh như Phạm Vân Huyên nàng. Lâm Thụy Cảnh thấy ngón tay Phạm Vân Huyên giống như có ma pháp, chạm đến đâu lỗ chân lông của cô cũng mở ra, mỗi một tất da thịt đều phải run rẩy, loại cảm giác dị thường này, làm Lâm Thụy Cảnh quên mất chuyện chống cự. Dạ phục màu đen đẹp đẽ bị Phạm Vân Huyên kéo lên, ngón tay linh hoạt chui vào giữa hai chân cô, nàng phát hiện quần lót của Lâm Thụy Cảnh đã bắt đầu ướt, điều này làm cho tâm tình Phạm Vân Huyên cực kỳ phức tạp, một mặt vui mừng vì mình có thể dễ dàng khống chế thân thể Lâm Thụy Cảnh, một mặt bởi vì phản ứng của Lâm Thụy Cảnh giống như nhạy cảm hơn so với trước đây, vừa nghĩ đến chuyện thân thể Lâm Thụy Cảnh bi người khác khai phát qua, Phạm Vân Huyên ghen tỵ đến điên rồi. Ghen tỵ như vậy làm Phạm Vân Huyên có dục vọng muốn giết chết Lâm Thụy Cảnh trong lòng ngực mình. Ngón tay của nàng cách lớp quần lót xoa nhẹ hoa đế Lâm Thụy Cảnh. Lâm Thụy Cảnh cảm giác thân thể mình mềm xuống, chân tâm bị Phạm Vân Huyên xoa lấy, vừa đau xót vừa tê dại, để chân tâm xông ra nhiều nước hơn nữa, làm quần lót cũng ướt đẫm. Phạm Vân Huyên nhìn thấy Lâm Thụy Cảnh vì quá trắng mà dễ dàng đỏ mặt, giờ phút này lại quyến rũ đến liêu nhân, Phạm Vân Huyên đã suy nghĩ rất nhiều, muốn độc chiếm người này. Nghĩ đến chuyện người khác cũng thấy được cô quyến rũ như thế, loại cảm giác ghen tỵ lại càng dâng cao hơn, đầu nàng chôn dưới cổ trắng nõn của Lâm Thụy Cảnh dùng sức hôn lấy cùng mút vào, để Lâm Thụy Cảnh không thể tự chủ nâng cổ lên. Mà Lâm Thuỵ Cảnh lại cảm giác được tay Phạm Vân Huyên vốn đang cách lớp quần lót xoa nắn, lại chui vào trong quần lót của cô, điều này làm cho một ít lý trí còn xót lại của Lâm Thụy Cảnh quay trở lại. Phản ứng đầu tiên của cô chính là, sẽ có người vào bất cứ lúc nào, chứ không phải là nàng không thể đụng vào cô. "Buông tôi ra!" Lâm Thụy Cảnh cảnh cáo nói, cố gắng làm âm thanh mình xuống thật thấp, gạt bỏ dục tính và nâng cao uy hiếp. "Nhưng thân thể của chị không muốn buông, ngón tay tôi bị hút rất chặc." Đối với lời cảnh cáo của Lâm Thụy Cảnh, Phạm Vân Huyên làm như không nghe thấy, ngón tay vẫn tiếp tục trượt vào bên trong hoa huyệt nóng ấm chặt chẽ, cảm giác ngón tay của mình bị thịt non mềm của Lâm Thụy Cảnh hút lấy, vừa chặc vừa nóng, giống như rất lâu rồi chưa có ai tiến vào. Phạm Vân Huyên cũng không muốn dừng lại giữa đường, nàng có thể đoán được, nếu nàng dừng lại, Lâm Thụy Cảnh sẽ quay mặt thành cao cao tại thượng, lạnh lùng không nói, đã như vậy, nàng liền muốn xé rách dáng vẻ cao cao tại thượng của cô, để cho cô thất thố trước mặt nàng, để cho mình vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấy dáng vẻ kia. Lúc ngón tay Phạm Vân Huyên tiến vào cơ thể Lâm Thụy Cảnh, Lâm Thụy Cảnh cũng hít một hơi, cô cực kỳ tức giận, nhưng thân thể của cô lại không thèm quan tâm đến chủ nhân đang nổi giận, cứ hút chặt lấy ngón tay Phạm Vân Huyên. Phạm Vân Huyên hơi động một cái, là có thể mang cho cô khoái cảm mãnh liệt, rõ ràng cô sợ lúc này có người đi vào, nhưng càng như vậy, thân thể cô lại càng thích, càng thêm kích thích, hút chặt lấy ngón tay Phạm Vân Huyên, dâm đãng làm cho Lâm Thụy Cảnh cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tiền Lâu Tĩnh thấy Lâm Thụy Cảnh đi lâu quá vẫn chưa ra, nàng đứng trong hội trường thấy rất bất an, bởi vì nàng không quen biết ai cả. Tiền Lâu Tĩnh liền đi đến phòng rửa tay tìm, nhưng không nghĩ đến lại thấy một màn trực diện như vậy. Nàng không thể nào nghĩ đến chuyện Lâm Thụy Cảnh cao cao tại thượng lại cùng với Phạm Vân Huyên ở phòng rửa tay làm chuyện này, rất có cảm giác nữ thần cao cao tại thượng rơi vào tay kẻ phàm là Phạm Vân Huyên, màn này thực sự quá có tính gây sốc. Tiền Lâu Tĩnh biết Phạm Vân Huyên, không nói đến chuyện Phạm Vân Huyên bây giờ rất nổi tiếng, chỉ cần nghe người khác nhắc đến cũng đã rất nhiều lần. Mọi người khinh thường Phạm Vân Huyên vì nàng do Lâm Thụy Cảnh nâng đỡ, nghe nói được Lâm Thụy Cảnh bao nuôi, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên là không giả, sau đó còn nghe nói Phạm Vân Huyên vì nổi tiếng mà trở mặt vô tình hoặc vì Lâm Thụy Cảnh đá Phạm Vân Huyên, tam sao thất bản, không biết cái nào là thật. Mà khi Tiền Lâu Tĩnh nhìn một màn này, cảm giác giữa hai người không có chút dáng vẻ nào là chia tay, ít nhất thì màn kích tình này cũng giống như tình nhân không kiềm hãm được cảm giác của mình. Hai người đưa lưng về phía nàng nên nàng không nhìn ra động tác cụ thể, nhưng Tiền Lâu Tĩnh thấy Phạm Vân Huyên vén váy của Lâm Thụy Cảnh lên rất cao, nàng đoán nhất định Phạm Vân Huyên đưa tay vào đi. Đây là lần đầu tiên nàng thấy nữ nhân và nữ nhân diễn kích tình, nàng không nghĩ đến nữ nhân và nữ nhân cũng có thể kích tình như vậy, hình ảnh này làm Tiền Lâu Tĩnh đỏ mặt tới mang tai. Tiền Lâu Tĩnh không dám đi vào quấy rầy hai người đang trong cơn kích tình, cũng không dám rời đi, dù sao ở đây lúc nào cũng có thể có người vào, Tiền Lâu Tĩnh có cảm giác Lâm Thụy Cảnh chắc chắn sẽ không thích chuyện người khác nhìn thấy dáng vẻ loạn ý tình mê của cô, nàng cảm thấy thay hai người đó canh giữ ở đây cũng tốt, nói thế nào Lâm Thụy Cảnh cũng là ân nhân của nàng. Quả nhiên không bao lâu, có ba cô gái đi đến phòng rửa tay, Tiền Lâu Tĩnh bây giờ mới thấy hối hận vừa rồi sao lại đi tìm Lâm Thụy Cảnh, nàng cảm giác mình tuyệt đối đang cố gắng làm một chuyện không được trả ơn. Tiền Lâu Tĩnh do dự không biết có nên đi vào nhắc nhở Lâm Thụy Cảnh có người đến hay không, nhưng cho dù có nhắc nhở hay không, nàng cảm thấy Lâm Thụy Cảnh cũng sẽ không ban cho nàng sắc mặt tốt. Cân nhắc một chút, Tiền Lâu Tĩnh vẫn nhắm mắt đi vào. "A, hai người đang làm gì?" Tiền Lâu Tĩnh không thể không cắt đứt màn kích tình này của hai người, còn phải làm bộ như vừa mới thấy, dáng vẻ như kiểu nhìn không hiểu gì. Phạm Vân Huyên thấy Tiền Lâu Tĩnh, trong lòng rất không thoải mái, nàng vì ghen tị mà có chút tức giận dùng sức cắm một cái vào thân thể Lâm Thụy Cảnh, sau đó mới rút ngón tay ra khỏi cơ thể cô, đưa ngón tay còn dính mật dịch trong suốt quơ quơ trước mặt Lâm Thụy Cảnh và Tiền Lâu Tĩnh. Tiền Lâu Tĩnh muốn vờ như không hiểu cũng không được, sắc mặt ửng đỏ, lá gan của Phạm Vân Huyên quá lớn, dám làm như vậy. Tiền Lâu Tĩnh len lén nhìn qua gương mặt của Lâm Thụy Cảnh, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, đơn giản mà nói không có gì đặc sắc hơn, nàng liền biết mình xong đời, tuyệt đối Lâm Thụy Cảnh sẽ vì mất mặt mà nổi giận với mình. Chân Lâm Thụy Cảnh vốn đang vô lực, cảm giác lại mãnh liệt, giờ lại như rớt từ thiên đường rớt xuống địa ngục, thậm chí còn để Tiền Lâu Tĩnh thấy dáng vẻ tao lãng của mình, lại nhìn thấy Phạm Vân Huyên cố tình bày ra ngón tay ướt át trước mặt mình, xấu hổ đến mức chui xuống một cái hố nào đó. "Xem ra thanh thuần không thể thỏa mãn được nhu cầu của Lâm đại tiểu thư, tôi có thể làm cho Lâm Thụy Cảnh đại tiểu thư thoái mái hơn, có đúng không?" Ngược lại Phạm Vân Huyên rất bình tĩnh giúp Lâm Thụy Cảnh chỉnh chu lại y phục có chút xốc xếch, sau đó đưa môi đến tai Lâm Thụy Cảnh mập mờ nói. "Cút!" Lâm Thụy Cảnh thẹn quá hóa giận gầm nhẹ với Phạm Vân Huyên. Tiền Lâu Tĩnh nghe lời nói của Phạm Vân Huyên nhưng vẫn phải giả vờ như không nghe, nàng thầm nghĩ trước kia hai người này nhất định có khẩu vị rất nặng, chia tay vẫn không quên đưa một tay trở lại, không nhìn ra Lâm Thụy Cảnh lại là người như thế. Bình thường Lâm Thụy Cảnh có tính khiết phích cở nào, còn không cho phép mình đụng vào người cô, giống như hôm nay phải đeo bao tay mới có thể níu lấy tay cô, lại dám chê mình mà ở phòng rửa tay chơi trò kích tình với Phạm Vân Huyên, haixz, thực sự là đối đãi khác biệt. Phạm Vân Huyên cười nhạt, sau đó ưu nhã rửa tay một cái, nếu không có vẻ nhìn nàng sẽ rất là biến thái. Phạm Vân Huyên đúng là không muốn rửa tay cũng phải rửa, dù nàng vẫn lưu luyến mùi vị quen thuộc của Lâm Thụy Cảnh trên ngón tay kia. Rửa tay xong rồi, Phạm Vân Huyên làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, rời khỏi phòng rửa tay. Lâm Thụy Cảnh nhìn thấy thái độ của Phạm Vân Huyên, cô có cảm giác mình giống như món đồ miễn phí, thậm chí còn là dạng tự đưa tới cửa, trong lòng nổi lên một đóm lửa nhỏ, từ từ lớn lên. Thật ra khi Tiền Lâu Tĩnh nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Phạm Vân Huyên, và gương mặt tức giận mà ủy khuất của Lâm Thụy Cảnh, đột nhiên lại cảm thấy, Phạm Vân Huyên mới thực sự là người chế ngự Lâm Thụy Cảnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]