Trước khi rời đi, Phạm Vân Huyên nhắn cho mình một tin nhắn. "Sau này chăm sóc bản thân thật tốt, trân trọng." Nhắn xong tin nhắn, nàng nhắm hai mắt lại, cảm thấy linh hồn của mình quả nhiên rời khỏi thân thể Lâm Thụy Cảnh. "Bây giờ đi theo ta", Bà ta thấy Phạm Vân Huyên rời khỏi thân thể Lâm Thụy Cảnh, trong lòng âm thầm thở phào một cái. "Uhm", Phạm Vân Huyên nhìn thân thể Lâm Thụy Cảnh một chút, nhìn phương hướng xa xăm ngoài cửa sổ, nhàn nhạt cười một cái, vĩnh biệt, Phạm Vân Huyên âm thầm nói với mình. Ở một nơi khác, Phạm Vân Huyên vừa mới quay xong quảng cáo, nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng trở nên cực kỳ bất an, nàng cảm giác mình đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Người quan trọng nhất trong lòng nàng là Lâm Thụy Cảnh, có phải Lâm Thụy Cảnh đã xảy ra chuyện gì rồi không, nàng lập tức gọi điện cho Lâm Thụy Cảnh, nhưng thế nào cũng không gọi được. Phạm Vân Huyên lo lắng như điên, lái xe suốt đêm quay về. Lâm Thụy Cảnh chân chính tỉnh lại. Có phải trời cao ghen tỵ với quá khứ quá mức thư thản thuận lợi của mình hay không, mà để cho mình chịu ủy khuất cộng dồn từ lúc sinh ra đến giờ. Thân thể của cô bị cô hồn dã quỷ Phạm Vân Huyên cướp lấy, linh hồn của cô phải núp ở một góc, giống như bị giam trong mật thất, cái loại ủy khuất cùng cảm giác vô lực này, cả đời Lâm Thụy Cảnh cũng chưa từng nếm qua, cũng không bao giờ muốn nếm thêm nữa. Mà bi kịch nhất không chỉ là như vậy, cô đối với chuyện bị Phạm Vân Huyên cướp đi thân thể cũng không cảm giác tức giận lắm, đáng chết nhất là Phạm Vân Huyên dám dùng thân thể của cô trợ giúp một Phạm Vân Huyên khác, còn dám chơi tự công tự thụ với mình, đúng thật là ghê tởm. Đồ biến thái đáng chết, trong lòng Lâm Thụy Cảnh mắng Phạm Vân Huyên cướp đi thân thể của mình vô số lần. Lâm Thụy Cảnh vốn là người khiết phích cực kỳ nặng, sau khi lấy lại được thân thể của mình, chuyện đầu tiên cô làm là, tắm, dùng sức rửa sạch mỗi tất da thịt, chà đến độ da đỏ bừng, vẫn cảm thấy bẩn muốn chết, cô nhớ mỗi tất da thịt của mình đều bị Phạm Vân Huyên hôn qua, thực sự là không thể nhẫn nhịn! Lúc Phạm Vân Huyên trở lại, Lâm Thụy Cảnh đã tắm ba lần, mỗi lần tắm là một tiếng đồng hồ, vì sợ thân thể ngâm nước quá lâu không tốt, nên Lâm Thụy Cảnh không thể không gián đoạn thành ba lần. Bởi vì tâm tình Lâm Thụy Cảnh quá khó chịu, sắc mặt vốn dĩ đã khó coi, thấy Phạm Vân Huyên trở về, sắc mặt càng khó coi hơn, đều do cô ta, nếu không phải cô ta làm sao xảy ra nhiều chuyện như vậy. "Chị có khỏe không?" Phạm Vân Huyên nhìn thấy sắc mặt Lâm Thụy Cảnh không tốt, nhẹ giọng hỏi, thật ra từ lúc Phạm Vân Huyên bước vào cửa, nhìn Lâm Thụy Cảnh đã thấy là lạ, chẳng qua là nàng không rõ lạ ở chỗ nào. Lâm Thụy Cảnh cười lạnh, cô trãi qua cuộc sống không thể tốt hơn được nữa, nhưng từ khi gặp người này, Phạm Vân Huyên này.... a...a....a. "Bây giờ cô đi khỏi đây, sau này tôi không muốn nhìn thấy cô!" Lâm Thụy Cảnh lên tiếng lạnh như băng, ánh mắt không thèm liếc nhìn. Phạm Vân Huyên thấy vẻ mặt giễu cợt của Lâm Thụy Cảnh, nghe được âm thanh lạnh như dao cắt, hơi sửng sốt một chút, nàng rốt cục cũng biết là lạ ở chỗ nào, Lâm Thụy Cảnh giống như thay đổi, thành một người khác, người này hoàn toàn xa lạ với mình, lạnh như băng, một chút nhiệt độ cũng không có. Phạm Vân Huyên nhìn Lâm Thụy Cảnh, nàng không hiểu vì sao mọi chuyện bỗng dưng thay đổi hết thảy. "Nghe không hiểu tiếng người hả? Tôi nói cô lập tức rời khỏi đây, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại cô." Lâm Thụy Cảnh cảm giác mình nói như vậy đã là có chút khách khí, có thể cút bao xa thì cút bao xa cho cô, cô không đối phó Phạm Vân Huyên xem như là tốt đẹp lắm rồi. "Chị có nỗi khổ tâm, có thể nói với em, em nguyện ý rời đi, tuyệt đối sẽ không đeo bám, nhưng thái độ của chị như vậy, em thực sự đau lòng." Nàng tình nguyện vì Lâm Thụy Cảnh bất đắc dĩ có nỗi khổ tâm mà rời xa mình, chứ không phải vì bất hòa, nhưng nàng không muốn nhìn thấy Lâm Thụy Cảnh xa lạ như vậy, như vậy sẽ làm nàng cảm thấy rất sợ. "Phiền phức, mệt mỏi, chán ghét, chỉ đơn giản như vậy, không có nỗi khổ tâm gì cả, cô nhìn ánh mắt tôi xem, bên trong là cái gì, là chán ghét, ánh mắt sẽ không biết gạt người." Lâm Thụy Cảnh một tiếng cắt đứt hy vọng xa vời của Phạm Vân Huyên, dựa vào cái gì mà chiếm tiện nghi mình rồi, còn muốn mình vui vẻ, mình ủy khuất như vậy, còn muốn mình dụ dỗ cô ta sao? Phạm Vân Huyên nhìn về phía ánh mắt Lâm Thụy Cảnh, một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, nhưng Phạm Vân Huyên thực sự không thấy một tia ôn nhu hay thương tiếc nào, tất cả đều là chán ghét. Phạm Vân Huyên không tin, chỉ trong một thời gian ngắn, một người sao có thể thay đổi nhiều như vậy. Nhưng ánh mắt kia thật quá, như muốn đánh Phạm Vân Huyên vào địa ngục, để cho Phạm Vân Huyên không tự chủ lui mấy bước. "Chị không phải là nàng đúng không?" Phạm Vân Huyên không khỏi lên tiếng hỏi, nhưng là lời này hỏi ra, nàng biết thực sự quá kỳ lạ rồi, nàng và Lâm Thụy Cảnh đã từng thân mật qua, tất cả đặc điểm của Lâm Thụy Cảnh nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, người trước mặt mình, tuy quen thuộc nhưng lại quá xa lạ, xa lạ đến mức làm nàng cảm thấy sợ hãi, nàng có cảm giác, đã mất đi rồi, không thể tìm lại được. Lâm Thụy Cảnh cười lạnh, cũng không trả lời vấn đề này. "Cho cô nửa tiếng thu thập hành lý rời khỏi đây, tôi đi ra không muốn nhìn thấy mặt cô nữa, đừng để cho tôi phải nói lần thứ tư, nếu không, đừng trách tôi không khách khí", Lâm Thụy Cảnh lạnh lùng nói xong, xoay người muốn rời đi. "Tại sao?" Phạm Vân Huyên nhìn về phía bóng lưng Lâm Thụy Cảnh, không kiềm chế đỏ mắt hô lên, mặc dù bị vứt bỏ, nhưng Phạm Vân Huyên cũng muốn biết nguyên nhân. Lâm Thụy Cảnh quay người lại, thấy ảnh mắt đỏ tươi của Phạm Vân Huyên, nhìn đáng thương vô cùng, ủy khuất như vậy, Lâm Thụy Cảnh lại cảm thấy có chút căm tức, mình còn chưa có ủy khuất, cô ta ủy khuất cái gì, danh lợi cũng có rồi, còn ngủ với mình, tiện nghi bao nhiêu cũng chiếm hết, còn khóc cái gì?! "Cô có tổn thất gì? Bây giờ cô vừa có danh vừa có lợi, cái này không phải mong ước của cô lúc bán mình sao? Tổn chút tâm tư lừa gạt cô gái mới ra đời không lâu có gì khó, bất quá là để hai bên vui vẻ một chút, cô không cho là tôi yêu cô thật đi, cô dựa vào cái gì cho rằng cô có tư cách để tôi yêu hả?" Lâm Thụy Cảnh tiến gần, thái độ bức người chất vấn. Mỗi một câu nói của Lâm Thụy Cảnh đều làm Phạm Vân Huyên không thể phản bác, mục đích ban đầu của nàng đã làm cho nàng mất đi tư cách được tôn trọng. Mỗi câu nói của Lâm Thụy Cảnh đều đâm trúng nội tâm Phạm Vân Huyên, tự ti của mình lại một lần nữa bị Lâm Thụy Cảnh vạch ra, bại lộ không sót chút gì, nhưng mà nàng không trách Lâm Thụy Cảnh trở mặt vô tình, bởi vì những lời Lâm Thụy Cảnh nói đều là thật, nàng dựa vào cái gì cho rằng Lâm Thụy Cảnh sẽ yêu nàng đây? Chẳng qua chỉ là nàng không biết tự lượng sức mình, hy vọng xa vời mà thôi. "Cho dù thế nào, em vẫn rất cảm tạ chị, nhờ có chị, em mới có thể làm được đại minh tinh, nhờ có chị, để cho em biết cảm giác được yêu thế nào..." Lúc Phạm Vân Huyên nói những lời này, đã khóc không thành tiếng. Lâm Thụy Cảnh nhìn Phạm Vân Huyên như vậy, trong lòng có cảm giác nóng nảy, nhưng cô vẫn không chút do dự xoay người rời đi, không để ý đến Phạm Vân Huyên nữa, lời Phạm Vân Huyên cảm tạ đối với cô mà nói cũng chỉ là gió thoảng qua tai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]