Lâm Thụy Cảnh sửng sốt một chút, làm tình với mình, chuyện này đến nghĩ nàng cũng chưa từng nghĩ đến, loại chuyện như vậy, làm sao nàng có thể đồng ý được. Nhưng nàng cũng hiểu rõ bản thân mình tự ti thế nào, Phạm Vân Huyên tự ti như vậy, đã dùng hết bao nhiêu dũng khí mới dám nói lên yêu cầu như thế này. Lâm Thụy Cảnh lọt vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, một mặt cảm thấy mình với mình trước kia làm loại chuyện nàng đã vượt qua ranh giới cuối cùng, nhưng mặt khác lại không muốn Phạm Vân Huyên đau khổ vì bị mình từ chối, tự ti như vậy, sẽ càng khổ sở tự ti hơn. Phạm Vân Huyên căng thẳng, thận trọng quan sát phản ứng Lâm Thụy Cảnh, Lâm Thụy Cảnh từ kinh ngạc đến khổ sở, đều này làm cho Phạm Vân Huyên từ mong đợi cũng chậm chậm rơi vào thất vọng. "Là tôi yêu cầu mạo muội, chị không cần phải để ý đến tôi." Phạm Vân Huyên miễn cưỡng nở nụ cười, nụ cười này thực sự không khác gì cười khổ. Lâm Thụy Cảnh không biết nên an ủi Phạm Vân Huyên thế nào, nàng hiểu tâm trạng Phạm Vân Huyên lúc này, bị từ chối rất khó chịu, đã dùng hết dũng cảm để đối mặt với Lâm Thụy Cảnh, giờ phút này Phạm Vân Huyên sẽ sinh ra vô số cảm xúc tiêu cực. "Tôi về phòng trước", Phạm Vân Huyên muốn nhanh chóng tránh xa Lâm Thụy Cảnh, rời khỏi nơi làm nàng chật vật khó chịu này, chẳng qua là sau khi nàng quay người đi, nước mắt liền không kiềm chế được mà rơi xuống, rốt cục đúng là bản thân không biết tự lượng sức mình, giờ phút này nàng mới hiểu, khoảng cách giữa mình và Lâm Thụy Cảnh thực sự rất xa xôi. Lâm Thụy Cảnh thấy bả vai Phạm Vân Huyên khẽ run, nàng hiểu mình, hiểu Phạm Vân Huyên lúc này sẽ cực kì khó chịu, điều này làm cho Lâm Thụy Cảnh hết sức không đành lòng, rõ ràng tự mình muốn bảo vệ mình, rốt cục lại là bản thân mình làm tổn thương mình. Lâm Thụy Cảnh không thể nhịn được ôm Phạm Vân Huyên từ phía sau, nàng cảm giác lúc Phạm Vân Huyên được nàng ôm lấy trong nháy mắt, thân thể hơi cứng một cái, quả nhiên tâm đã có phòng bị. "Tôi chỉ là có chút kinh ngạc, dù sao tôi cũng không có kinh nghiệm ở phương diện này". Lâm Thụy Cảnh nhẹ giọng nói, đời trước chưa có chuyện gì nàng không trãi qua đâu, còn cái gì để giữ gìn, cùng lắm coi như là trải nghiệm lại. Trong lòng Lâm Thụy Cảnh không ngừng thuyết phục bản thân, kéo bản thân mình xuống thật thấp, dù sao nàng cũng không còn có cái gì gọi là giới hạn. Lâm Thụy Cảnh cảm giác thân thể Phạm Vân Huyên nghe mình giải thích xong thì dịu xuống, môi nàng hôn lên gò má Phạm Vân Huyên, nhìn bản thân mình trẻ tuổi sạch sẽ, điều này làm cho Lâm Thụy Cảnh sinh ra cảm giác vi diệu. Bản thân mình đối với chuyện này quả thực rất kháng cự, nhưng đối tượng là Phạm Vân Huyên, là đời trước của mình, Lâm Thụy Cảnh cũng sẽ không có cảm giác khó khăn tiếp nhận. Dù sao so với trí nhớ không chịu được lúc trước kia, Lâm Thụy Cảnh muốn cho Phạm Vân Huyên bây giờ có một trải nghiệm hoàn hảo. Phạm Vân Huyên cảm giác Lâm Thụy Cảnh ôm mình từ phía sau, nghe Lâm Thụy Cảnh giải thích, nàng cảm thấy u oán trong lòng mình như được quét sạch. Lâm Thụy Cảnh có thể dễ dàng chuyển hóa mình từ địa ngục lên thiên đường. Nàng nghe mùi hương trên người Lâm Thụy Cảnh, làm nàng cảm thấy an lòng, nàng thực sự hy vọng, thời gian có thể dừng lại ngay giờ khắc này. Nàng cảm giác Lâm Thụy Cảnh hôn lên gò má mình, cảm giác êm ái mang theo bảo hộ, để trong lòng Phạm Vân Huyên lập tức mềm xuống thành một mảnh, Lâm Thụy Cảnh xoay người nàng sang, hôn lên mi mắt nàng. "Nghe lời tôi, sau này có chuyện gì, cũng không được rơi nước mắt, mỗi nữ nhân đều là nữ vương, dù có một ngày tôi không có ở đây, cũng phải biết tự mình đối đầu với tất cả." Lâm Thụy Cảnh nhẹ giọng nói thật với Phạm Vân Huyên, nàng hy vọng Phạm Vân Huyên có gặp phải tuyệt cảnh gì, cũng không được mất hy vọng, cuộc sống tuyệt vọng một lần là đủ rồi. "Có một ngày, chị sẽ không muốn em sao?" Phạm Vân Huyên có chút khủng hoảng nói, nàng không có cách nào tưởng tượng được sẽ có ngày như vậy. "Nếu như tôi còn ở đây, cũng sẽ không không cần em, nhưng là tôi hy vọng, em không nên đặt tất cả hy vọng lên người tôi, tôi hy vọng em có thể thực sự kiên cường." Làm sao mình sẽ buông tha cho mình đây, nhưng tương lai có nhiều biến số, chỉ có Phạm Vân Huyên tự mình chân chính cường đại, mới có thể chống chọi được với tương lai. "Uhm, em sẽ", Phạm Vân Huyên gật đầu đáp ứng, nàng nhất định phải trở thành nữ nhân xứng với Lâm Thụy Cảnh, nàng nhất định phải làm cho bản thân mình trở nên cường đại. "Tôi hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy em gương cánh bay cao vào một ngày nào đó." Lâm Thụy Cảnh ôn nhu nói, tận mắt nhìn bản thân lớn lên, thoát khỏi cuộc sống tệ hại, là vui mừng đến cỡ nào. "Vậy chị nhất định phải nhìn em", Phạm Vân Huyên nói với Lâm Thụy Cảnh, Lâm Thụy Cảnh mỉm cười gật đầu. Phạm Vân Huyên đưa tay đặt trên cổ Lâm Thụy Cảnh, nói nàng không biết tự lượng sức mình, không biết liêm sỉ cũng được, dù sao mình chỉ muốn trở thành người của Lâm Thụy Cảnh, muốn ở trong tương lai của Lâm Thụy Cảnh, Phạm Vân Huyên không dám suy nghĩ, giờ khắc này, mình chỉ muốn ở gần Lâm Thụy Cảnh nhiều hơn một chút. Phạm Vân Huyên chủ động hôn lên môi Lâm Thụy Cảnh, hôn không chút kinh nghiệm, dù là xấu hổ, nhưng vẫn lộ ra một cảm giác kiên định. Trong lòng Lâm Thụy Cảnh hơi thở dài một cái, sao lúc trước mình không phát hiện bản thân mình khi yêu sẽ lớn mật như thế. Mặc dù trong lòng có cảm giác là lạ, nhưng vẫn không từ chối nụ hôn của Phạm Vân Huyên. Lâm Thuỵ Cảnh phát hiện hôn chính mình thực sự quá quỷ dị, nhưng là so với kinh nghiệm trong quá khứ của nàng, vẫn còn tốt hơn, có lẽ đối phương cũng không phải là kiểu người mình chán ghét. Phạm Vân Huyên tất nhiên là không có bất cứ kinh nghiệm gì, lung tung hôn một cái liền xấu hổ buông ra. Tay Phạm Vân Huyên khẽ run cởi quần áo trên người mình xuống, thân thể lần đầu tiên bại lộ trước tầm mắt người khác, điều này làm cho Phạm Vân Huyên xấu hổ đến cực điểm, nhưng nàng không muốn vì như vậy mà lùi bước. Lâm Thụy Cảnh nhìn thân thể Phạm Vân Huyên, đại khái là so với Phạm Vân Huyên hiện tại, nàng còn hiểu rõ thân thể này hơn gấp nhiều lần, thậm chí nàng còn biết, sau lưng Phạm Vân Huyên có một vết bớt, nghe nói những người có bớt sau lưng thường không có phúc khí. Nàng chán ghét thân thể này trong quá khứ, cảm thấy bẩn thỉu đến ghê tởm. Nhưng mà hôm nay, nàng mới thưởng thức nó lần đầu tiên, không mang theo tâm tình chán ghét nhìn thân thể đã vô cùng quen thuộc với mình, thực sự mà nói, đây là một thân thể trẻ tuổi xinh đẹp hấp dẫn, màu da trắng nõn, ngực to vừa phải, eo rất nhỏ, chân cũng thon dài. Ánh mắt quan sát của Lâm Thụy Cảnh làm Phạm Vân Huyên mắc cở đến độ không ngóc đầu lên được, nàng sợ mình làm cho Lâm Thụy Cảnh cảm thấy không hài lòng, dù sao Lâm Thụy Cảnh so với mình mỗi thứ đều ưu tú hơn, thân thể cũng như vậy. "Ngẩng đầu nhìn tôi, tôi nói rồi, không được dễ dàng cúi đầu" Lâm Thụy Cảnh lên tiếng êm ái. Lúc này Phạm Vân Huyên mới lấy can đảm nhìn Lâm Thụy Cảnh, Lâm Thụy Cảnh đến gần nàng, đè nàng dựa lên tường, sau đó hôn lên cánh môi Phạm Vân Huyên, nụ hôn kia triền miên nhiệt liệt làm Phạm Vân Huyên biết, đây mới thực sự là hôn. Lâm Thụy Cảnh nghĩ, đây chẳng khác nào đối với mình tự công tự thụ, nhưng là đối với Phạm Vân Huyên mà nói, cũng không giống như vậy, nàng cảm thấy mình đang được Lâm Thụy Cảnh yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]