Khương Lễ Hào về quê Thẩm Trạch đúng là chơi đến quên lối về. Hắn nhắn cho người nhà một câu sau đó bỏ mặc tất cả, theo chân tình nhân nhỏ của mình rong ruổi khắp nơi. Từ trường cũ của cậu, mấy mảnh ruộng ở xa hay là thay ba mẹ Thẩm Trạch canh chừng quán tạp hoá.
Chẳng bao lâu, hắn đã thân thiết với hai đứa em Thẩm Hoà và Thẩm Ninh. Có lẽ nhờ đống đồ chơi và đồ ăn vặt lạ kì mà hắn đem từ thành phố về, đứa trẻ nào mà chẳng mê.
Hắn thì vui vẻ ngất trời trong khi đó Kiều Tư Tư ở thành phố thì không được như thế. Nhiều ngày liền không thể liên lạc với Khương Lễ Hào, Kiều Tư Tư đứng không được ngồi không yên. Kế hoạch cô đưa ra cần phải có sự có mặt của Khương Lễ Hào, nhưng bây giờ hắn mất tung mất tích, cảm giác như đem con bỏ chợ vậy.
“Cha… rốt cuộc là làm sao đây? Cha có nghe người ngoài nói gì không? Nói chúng ta ảo tưởng đó.”
Kiều Tư Tư đánh cược rất nhiều vào tình cảm của Khương Lễ Hào dành cho mình. Cô tin chắc hắn sẽ đến tìm mình đầu tiên, sau chuyện cô bị bạo hành. Đáng lẽ hắn phải tỏ ra quan tâm, thậm chí là không màn tất cả cứu cô khỏi “hố lửa”, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ có sự im lặng đến đáng sợ từ Khương gia.
“Ngày đó đáng lẽ cha không nên đến đón con.”
Kiều Hạ hừ lạnh.
“Chị nghĩ chị ở đó được luôn hay sao? Chị xem Khương gia là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-yeu/3574518/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.