“Bệnh nhân Thẩm Trạch ở phòng bệnh nào?!”
“À vâng… anh chờ chút…”
“NHANH LÊN. CÔ CÒN Ở ĐÓ LỀ MỀ CÁI GÌ HẢ?!”
Khương Lễ Hào mồ hôi đầy đầu. Vẻ hoảng loạn trên gương mặt không cách nào giả vờ. Hắn nhìn quanh quẩn, tìm kiếm bóng hình của Thẩm Trạch. Sau kho nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp Thẩm Trạch, hắn ngay tức tốc chạy đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất, thậm chí còn vượt qua mấy cái đèn đỏ.
“Xin anh bình tĩnh, bệnh nhân Thẩm Trạch mới được đưa đến viện cách đây một giờ, đang được bác sĩ sơ cứu.”
Theo hướng dẫn của y tá, Khương Lễ Hào nhanh chóng tìm đến một gian buồng bệnh.
“Lễ Hào…”
Thẩm Trạch ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt nhăn nhó. Quần áo vẫn còn dính đầy bụi bẩn, dường như là đồ mặc ở công trường. Chân trái có một vết thương lớn, máu me bê bết.
“Cậu… cậu sao mà lại thế hả?!”
Khương Lễ Hào nổi sùng lên, hận không thể nhai đầu Thẩm Trạch ngay lúc này. Mắt hắn trừng trừng, tia lửa như thể muốn đốt cháy tất cả người ở đây.
“Chỉ là vết thương nhỏ… ui da…”
“ÔNG LÀM GÌ THẾ? KHÔNG THẤY CẬU ẤY ĐAU SAO?”
Bác sĩ giật mình, miếng bông gòn trên tay còn chưa kịp chạm vào vết thương đã suýt rớt vì tiếng la thất thanh của Khương Lễ Hào. Ông làm trong nghề nhiều năm, tất nhiên hiểu được tâm trạng lo lắng của người nhà khi chứng kiến người thân mình bị thương, nhưng thay đổi sắc mặt nhanh thế này thì đúng là lần đầu chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-yeu/3574507/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.