Khương Lễ Hào và Kiều Tư Tư thảnh thơi ăn tối thì ở biệt thự người hầu Khương gia không có dễ chịu như thế.
Không ai nói cho Thẩm Trạch biết về sự có mặt của Kiều tiểu thư, nhưng với sự tinh tế nhạy cảm của mình, cậu biết tại sao Khương Lễ Hào lại nhốt mình ở đây. Khương Lễ Hào tâm tư sâu kín, nhưng động đến bạch nguyệt quang của hắn, hắn lại dễ đang bị người kia đọc được.
Thẩm Trạch nằm trong chăn, cậu cũng không la hét hay điên cuồng đập phá gì, cậu chỉ yên lặng trùm chăn, muốn ngủ một giấc cho rồi. Cơn sốt đã lui, trong người vẫn còn hơi mệt nên Thẩm Trạch chỉ nhắm mắt, sau đó bỏ ngoài tai tất cả những gì mà đám người hầu chung quanh đang khuyên nhủ.
“Cậu Thẩm, hôm nay có món cháo nấm cậu thích. Cậu dậy ăn một chút rồi nghỉ ngơi tiếp được không ạ?”
Quản gia mồ hôi đổ ròng ròng, không thể nặng lời nhưng tuyệt đối cũng không thể để Thẩm Trạch cứ nhịn đói như thế. Mà Thẩm Trạch cứ dầu muối không ăn, chỉ trùm chăn coi như không nghe cái gì. Nếu là một nhân tình bình thường, quản gia sẽ không ngại sai vệ sĩ vứt người ra ngoài. Chỉ là lúc nãy Khương thiếu đã dặn dò rất kĩ, nên ông tuyệt đối không thể hành động sơ xuất.
“Cậu Thẩm, cậu không thể nhịn đói như thế được. Nếu không…. Nếu không… cậu coi như nể mặt lão già này được không?!”
Quản gia thật sự rất quý Thẩm Trạch. Cậu chính là tình nhân ngoan ngoãn và biết điều nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-yeu/3574496/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.