“MÀY THẢ TAO RA?! THẰNG KHỐN!!!”
Một con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng có thể cắn người. Khương Lễ Hào vác Thẩm Trạch trên vai, nhưng cậu nào để yên. Mọi uất ức dâng lên cuồng cuộng khiến cậu không thể nghĩ đến hậu quả hay bất cứ thứ gì khác. Cậu chỉ muốn thoát khỏi đây, về nơi bình yên duy nhất của mình.
Bịch….
Bị ném mạnh lên giường, Thẩm Trạch bắt đầu cảm thấy nguy cơ. Cậu biết tên điên kia sẽ làm gì. Chân tay vùng vẫy loạn xạ.
Khương Lễ Hào ngồi trên người Thẩm Trạch, khoá chặt lấy người trong lòng. Bàn tay to lớn của hắn dễ dàng khoá chặt đôi tay nhỏ nhắn của cậu, kéo lên đỉnh đầu. Mặc cho Thẩm Trạch liên tục lắc đầu la hét như kẻ phát bệnh dại, Khương Lễ Hào vẫn không buông tha. Hắn mỉm cười nửa miệng tận hưởng cảm giác con mồi bị buộc chặt dưới thân mình. Hắn là kẻ nắm được đằng chuôi, thì sao có thể để Thẩm Trạch vượt quá tầm kiểm soát. Sự phát tiết tối nay của cậu cũng chỉ là chút gia vị trong cuộc làm tình của hai người mà thôi.
Thẩm Trạch nhìn thấy nét khinh thường trong mắt kẻ kia. Trái tim vốn dĩ đã nứt vỡ của cậu lại thêm lần nữa bị chà đạp. Nước mắt dẫu cho cố nén vẫn tuôn ra như mưa. Cậu vặn vẹo thân người, điên cuồng mắng chửi, điên cuồng nói hết tất cả những uất ứ mà mình phải hứng chịu.
Tại sao chỉ có cậu bị tổn thương?! Gã yêu người khác tại sao lại lừa cậu?! Tại sao lại đối xử với cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-yeu/3574492/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.