Thẩm Trạch chớp mắt, lại chớp mắt để cố quen với khung cảnh nơi này. Đèn chùm toả ra ánh sáng nhẹ nhàng cùng với hương thơm thoang thoảng từ máy xông tinh dầu, tất cả thật khác lạ khiến con người vừa tỉnh giấc trong cơn mê vẫn còn mụ mị. Cậu ngồi dậy, phát hiện bản thân đang nằm trong phòng ngủ to lớn ở một nơi xa lạ. Nhưng cậu không hề sợ sệt. Ấn kí Khương gia chạm khắc trên cột cho cậu biết ai là người đã đem cậu đến đây. Thật ra Thẩm Trạch không quá biết ơn Khương Lễ Hào đâu.
Khu biệt thự này quả thực rất rộng lớn. Hành lang dài nổi bật với những món đồ trang trí tinh xảo. Người hầu ăn mặc theo phong cách lịch sự nhã nhặn, ai cũng cúi gằm đầu, thậm chí còn không thèm nhấc mi khi Thẩm Trạch hỏi thăm đường. Trong phút chốc, Thẩm Trạch đã thoáng nghĩ có khi nào mình sẽ bỏ mạng ở đây hay không, khi mà không tìm được đường ra.
“Cậu đi đâu đấy?!”
Thẩm Trạch giật hết cả mình khi nghe tiếng Khương Lễ Hào gọi từ phía sau. Cậu nhăn mày khi người kia áp sát lại gần, từ trên người Khương Lễ Hào nồng nặc mùi xì gà mà hắn vẫn thường hút. Thẩm Trạch không thích mùi hương đó lắm. Không biết có phải xuất phát từ tâm lý hay không, khi mà cậu phát hiện ra người mình yêu thích thứ thuốc này vì một người con gái khác, cậu rất khó chịu, ngửi thấy là buồn nôn, chỉ muốn tránh xa.
Nhưng Khương Lễ Hào không cho ai cơ hội từ chối mình cả. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-yeu/3574490/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.